Tình cảm của Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa hiếm có ai có thể so sánh được. Gương vỡ lại lành, càng ngủ càng bền chặt, giống như là một sợi dây thừng chắc chắn, rất khó để có thể tách ra. Tình yêu vốn dĩ là như thế, là sự bá đạo, độc chiếm không chừa cho đối phương bất cứ một lối thoát nào. Không cần ngọt ngào lãng mạn, chỉ cần chân thành, như vậy đã là quá mỹ mãn rồi! Chính là cái cảm xúc như vậy, khiến cho người ta bất giác say trong ái tình.
Hai người yêu nhau bằng tất cả nồng nhiệt của tuổi trẻ. Mang trong mình dục vọng mãnh liệt đối với người mình yêu, Âu Dương Thụy chỉ mong muốn có thể ôm trọn lấy Vân Mộ Hoa để cảm nhận hơi ấm, một khắc cũng không muốn xa rời. Giống như chỉ cần nhìn thấy nhau chính là nắm giữ cả sinh mạng, giống như là phiêu diêu tự tại, một chút vụn vặt giữa nơi thủ đô đông đúc này cũng không màng tới.
Hai người trói buộc nhau ở trong trái tim của đối phương, yêu thương nhau bằng tất cả con tim chân thành. Không có gì là thay đổi, tình yêu không cần phải thay đổi để làm gì. Bởi vì, yêu một người không chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, mà còn phải thuận theo tâm hồn của người ấy, yêu tất cả những gì thuộc về người ấy...