Trước khi xuống xe, Vân Mộ Hoa liền giật lấy điện thoại trên tay Âu Dương Thụy, bấm xuống một dãy số rồi lưu lại, sau đó thở phì phì mà ném trả cho anh ta.
Thế là cậu cứ mơ mơ hồ hồ đưa cho người nọ phương thức liên lạc của mình, đồng thời cũng vô tri vô giác mà nối lại quan hệ với đối phương một lần nữa.
Dù đã xuống xe nhưng khí tức của Âu Dương Thụy dường như vẫn phảng phất xung quanh thân thể cậu. Những suy nghĩ mà Vân Mộ Hoa phải sắp xếp chỉnh lý trong đầu lại vì sự xuất hiện bất ngờ của Âu Dương Thụy mà trở nên gián đoạn.
Cậu nhất định là điên rồi nên mới có thể mặc cho tên khốn Âu Dương Thụy kia muốn làm gì thì làm như vậy. Vân Mộ Hoa vì chính sự yếu nhược của mình mà đau xót không thôi. Rõ ràng đã quyết định vạch rõ ranh giới với tên kia, quay đầu thấy bến (*),thế nhưng rốt cuộc lại cùng anh ta ‘dã chiến’ ở bên ngoài, đã thế thiếu chút nữa còn miệt mài đến hư thoát!
(*) Quay đầu thấy bến: ởđây nghĩa là từ bỏÂu Dương Thụy, lấy vợ sinh con, sống cuộc đời bình thường vui vẻ.
Sau khi Vân Mộ Hoa vừa bước xuống khỏi xe Âu Dương Thụy không bao lâu, một chiếc ô tô mui trần đỏ chói liền dừng lại trước mặt cậu.
“Đã gặp Âu Dương Thụy rồi?” Thanh âm nhẹ nhàng của Vân Mộ Âm truyền tới.
Nghe giọng điệu của bà chị này, Vân Mộ Hoa càng thêm chắc chắn chính mình đã bị Vân Mộ Âm tính kế. Chị ta cư nhiên liên thủ với người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318870/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.