Bón cho anh ta ăn?!
Vân Mộ Hoa chớp chớp đôi mắt, khẽ nhướn mày. Bộ dạng của anh ta có chỗ nào giống người không còn khí lực?
“Anh thực sự một chút khí lực
cũng không còn sao?”
“Mộ Hoa, cậu đành lòng để một
bệnh nhân như tôi chết đói à?”
Trời ạ! Thực sự là một gã
không biết nói lý lẽ mà! Vân Mộ Hoa trong lòng thầm mắng.
“Hiện tại tôi chính là một
bệnh nhân rất cần chiếu cố, cậu chịu khó làm y tá tạm thời của tôi là được rồi.”
Âu Dương Thụy đẩy bát cháo đến trước mặt Vân Mộ Hoa, ra lệnh, “Bón cho tôi ăn.”
“Tôi chỉ cần nhìn vào anh
đã thấy anh là một bệnh nhân có thể tự ăn tự uống rồi!” Vân Mộ Hoa lừa mình dối
người nói.
Cho dù không có thói quen này, lại càng không nguyện ý, nhưng thấy Âu Dương Thụy vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, Vân Mộ
Hoa rốt cuộc mềm lòng, cầm thìa cháo lên, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng
đối phương, ‘hầu hạ’ anh ta ăn cháo.
“Uhm, tôi là bệnh nhân, cậu
cho tôi ăn cái gì cũng được.” Âu Dương Thụy há miệng, thản nhiên ăn một miếng.
Cảnh tượng này hệt như thời
trung học nhiều năm trước, khi bọn họ cùng ăn cơm trưa, Vân Mộ Hoa cũng cầm
Sandwich đút cho đối phương ăn. Hoàn cảnh trước mắt không có nhiều sai biệt, thế
nhưng tâm tình đã khác rất nhiều rồi.
Bàn tay Vân Mộ Hoa khe khẽ
run rẩy. Ánh mắt không cách nào khống chế, một mực đăm đăm rơi vào bên trong
bát cháo nóng hổi. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318896/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.