Giống như khơi gợi sự hứng thú của đối phương, Âu Dương Thụy khẽ cười ra tiếng, không nói một lời.
“Cười cái gì? Chẳng lẽ vấn đề của tôi rất buồn cười?”
“Không.” Âu Dương Thụy lắc đầu.” Khi mà ánh mắt của tôi không biết vì sao thường xuyên chú ý tới em, thì tôi đã biết, đối với tôi mà nói, em không phải chỉ là một người bạn cùng giới đơn thuần.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
Âu Dương Thụy cười, “Sau một đêm ngoài ý muốn kia, hoặc là từ rất lâu trước đó.”
Thấy người kia chủ động nhắc tới chuyện lúc trước, Vân Mộ Hoa không thể làm gì khác hơn là chờ người kia nói câu nào thì phản bác câu ấy, ai ngờ Âu Dương Thụy lại không hề mở miệng. Cuối cùng, Vân Mộ Hoa nhịn không được hỏi, “Anh còn nhắc tới chuyện đó làm cái gì?”
“Ngày đó, sau khi mọi chuyện xảy ra, tại sao lại muốn trốn tôi?” Âu Dương Thụy bộ dạng vô cùng nghiêm túc, đôi con ngươi đen láy sắc bén không gì sánh được nhìn xoáy vào khiến cho người khác khó lòng trốn tránh.
Vân Mộ Hoa giả ngu, trợn tròn mắt nói, “Không có!”
“Không có? Em thế nhưng lại nói không có? Chị em nói cho tôi biết, em chưa từng quên tôi.”
Ai nha~ ai nha~, Vân Mộ Hoa ảo não. Cậu sao lại ngốc đến mức tin rằng Vân Mộ Âm sẽ khóa chặt miệng, không xen vào việc của người khác chứ?
“Tôi cảm thấy mình bị hãm hại.” Vân Mộ Hoa tràn đầy oán giận nói.
“Nếu cô ấy không nói cho tôi, em có phải sẽ luôn trốn tránh, vĩnh viễn không đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318902/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.