Có người hận không thể cầu trời thương hại hắn, làm cho hắn sớm ngày giải thoát khỏi người nào đó bên cạnh, vĩnh viễn cũng không muốn làm thanh mai trúc mã với người đó, để tránh tự tìm lấy phiền phức. Nhưng ông trời có bao giờ nghe đến lời cầu nguyện của hắn chăng?
Trên đời này, đại khái không còn có người nào oán hận ông trời nhiều bằng Ngọc Đằng Long. Mười tám năm trước hắn được sinh ra, trong một gia đình giàu nhất nhì trong kinh thành, so về tiền tài, sánh với Ngọc gia của hắn cũng chỉ có Cảnh gia mà thôi.
Cũng như vậy vừa vặn, vào ngày hắn sinh ra. Cảnh gia cũng sinh hạ một nam hài tử, gọi là Cảnh Băng Tuyền. Bộ dạng của Cảnh Băng Tuyền làm cho những người vừa gặp qua đã cảm thấy thương yêu ngay. Còn Ngọc Đằng Long thì vừa hạ sinh đã có khuôn mặt đen sì như than. Hai nha đều là phú thương thân thiết với nhau nên từ nhỏ họ đã chơi với nhau rất thân thiết nhưng Băng Tuyền tuy có gương mặt thiên thân nhưng tâm địa lại là ác quyền khi thường xuyên ăn vạ để Đằng Long bị la nhưng càng muốn rời kẻ tiểu nhân kia thì tự khắc hắn lại xảy ra thương tích và đổ lỗi cho hắn. Cứ thế mà hắn không thể rời khỏi người kia.