Ngọc Đằng Long về đến nhà, quần cũng vẫn còn ẩm ướt, hắn vội vội vàng vàng cởi ra thay cái mới, nhưng mà chuyện vừa rồi làm cho hắn thập phần khó chịu, buồn rầu vùi vào chăn bông, chuyện gì cũng không muốn làm. Nhớ lại những lời Cảnh Băng Tuyền mắng lúc nãy, hắn lập tức xốc chăn lên, nhịn không được giơ nắm tay múa may loạn xạ trên không trung, “Cảnh Băng Tuyền thối tha, cho dù ngươi không dạy ta, không có nghĩa ta cái gì cũng không biết.” Mắng vài câu, lại cảm thấy vẫn còn ấm ức không thôi, lập tức lại vùi vào trong chăn, cũng không biết muốn làm gì. Đến gặp Thủy Trừng cô nương! Ý niệm này mạnh toát ra trong đầu. Đã nhiều ngày vì học hôn môi, chính mình đã hồi lâu không thấy Thủy Trừng cô nương, huống chi ngày hôm đó hắn vì hoang mang rối loạn mà vội vã rời đi, không biết Thủy Trừng cô nương có hiểu lầm hay không. Tưởng tượng đến đây hắn liền bật nhanh ngồi dậy, rời nhà đi đến kỹ viện. Lần này không giống những lần trước phải chờ đợi thật lâu, Thủy Trừng rất nhanh liền xuất hiện, Ngọc Đằng Long tâm tình rất xấu, Thủy Trừng mời rượu, hắn liền một bát lớn, một bát lớn uống cạn hết. Uống liên tiếp không biết mấy chén, tóm lại, hắn đã muốn ói ra, mới huơ huơ tay nói chính mình uống không được nữa. “Ngọc thiếu gia......” Thủy Trừng dìu hắn đến trên giường, đỡ hắn ngồi dựa vào người nàng, nhiệt độ cơ thể hai người tản ra, hơn nữa trên người nàng truyền đến mùi son phấn, làm cho Ngọc Đằng Long “say” càng thêm nghiêm trọng. Hắn híp đôi mắt lờ đờ vì say nhìn Thủy Trừng, đột nhiên giật mình, hắn cảm thấy Thủy Trừng có điểm quá giống với Cảnh Băng Tuyền, tuy rằng một người là nam, một người là nữ, nhưng mà bộ dạng bọn họ đúng là quá đỗi giống nhau. “Thủy Trừng, ngươi nhìn gần thật là giống...... Giống như Băng Tuyền......” Hắn bắt đầu nhừa nhựa, cũng không biết chính mình đang nói cái gì, Thủy Trừng đang nép vào vòm ngực hắn ngẩng đầu lên. Hắn còn giải thích quan hệ giữa mình với Cảnh Băng Tuyền, xem ra hắn thật sự say, đã quên Thủy Trừng chính là do Cảnh Băng Tuyền giới thiệu cho hắn. “Cảnh Băng Tuyền là thanh mai trúc mã của ta, bản tính rất xấu, thường thường sai bảo ta, luôn tự cho là cao hơn ta một bậc, kỳ thật ta đâu có thua gì hắn.” Nói đến một nửa, Ngọc Đằng Long bỗng nhiên đảo ánh mắt, bắt lấy đôi vai Thuỷ Trừng đẩy nàng cách ra một cánh tay, xuất thần nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng. Nhìn nàng, khiến cho hắn nhớ tới một người đáng ghét, mà cái người đáng ghét kia bộ dạng vô cùng tuấn mỹ, làm cho lần đầu tiên hắn vừa nhìn thấy thì ba hồn bảy vía đã bay mất hơn phân nửa. “Nhưng mà Cảnh Băng Tuyền bộ dạng xinh đẹp lắm, ta từ trước đến nay cũng chưa thấy qua người nào so với hắn đẹp hơn. Nếu hắn là nữ, ta cho dù bái thiên bái địa cũng muốn đem hắn lấy về nhà.” Hắn mơ màng nói ra tâm sự của mình.”Kỳ thật nếu hắn thật là nữ nhân, hắn đã sớm là thê tử của ta rồi.” Hắn say rượu nên thân mình dần dần sụp xuống, Thuỷ Trừng nhanh tay ôm lấy hắn, Ngọc Đằng Long cũng bỗng nhiên siết chặt lấy nàng, lên tiếng hét lớn: “Hôm nay Cảnh Băng Tuyền đối ta rất xấu, hắn dựa vào cái gì đối ta xấu xa như vậy?” Tựa như tìm được một người tri âm tri kỉ nguyện ý nghe hắn nói hết những uất ức trong lòng, Ngọc Đằng Long huơ nắm tay, càng nói càng lớn tiếng, nhưng trong tiếng rống giận dữ đó, khó tránh có chút mất mác. “Hắn ỷ vào chính mình đẹp, cho nên đối với ta rất xấu, luôn xem thường ta......” Lại buông ra nàng rồi múa may loạn xạ, mắt say lờ đờ mông lung, nhưng hắn lại bắt đầu nói về Cảnh Băng Tuyền một cách hăng say. “ Nhưng mà Cảnh Băng Tuyền không chỉ có bộ dạng đẹp, mà hắn cũng rất đỗi thông minh, chuyện gì chỉ cần nghĩ một chút liền thông, ngươi có chú ý tới không? Hắn nói chuyện thanh âm cũng rất êm tai, sẽ làm người ta toàn thân tê dại cứ muốn nghe hắn nói mãi, hơn nữa mỗi lần hắn cười rộ lại càng phi thường tuấn mĩ, hắn mỗi lần đối ta tươi cười, ta liền cảm thấy được toàn thân mềm nhũn.” Thuỷ Trừng nắm tay hắn dùng sức kéo một cái, Ngọc Đằng Long lại bị nàng ôm vào lòng, bởi vì say, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới một thiếu nữ không thể có lực đạo mạnh mẽ như vậy. Hắn tiếp tục kể lể chuyện của mình, vừa rồi mới khen Cảnh Băng Tuyền ra sao, hiện tại lại bắt đầu nói đến Cảnh Băng Tuyền xấu xa như thế nào, lời hắn nói không còn rõ ràng, lại kích động huơ nắm tay. “Hắn cũng rất xấu, ngang nhiên mắng ta như vậy, ta lần này nhất định sẽ không tha thứ cho hắn nữa đâu, cho dù hắn có nói cái gì đi nữa. Hắn như thế nào có thể sờ nơi đó của ta, hại ta lập tức hảo kích động, còn làm ướt cả tay hắn, hảo mất mặt, vô cùng xấu hổ, hắn như thế nào có thể làm như vậy?” Hắn mới vừa mắng xong, lại tiếp tục ngẩn người, giống như đang nghĩ đến lúc cùng Cảnh Băng Tuyền hôn môi, cái loại khoái cảm lan toả toàn thân đó, quả thật vô cùng ngọt ngào. “Chính là cùng hắn hôn môi cảm giác hảo lớn, ta chính mình về nhà, cùng giường ngủ luyện như thế nào, cũng hoàn toàn không có cái loại cảm giác này, chỉ có lúc cùng Cảnh Băng Tuyền một chỗ mới có thể......” Thuỷ Trừng ngạc nhiên nhìn Ngọc Đằng Long vì say rượu mà nói ra những lời thực tâm, hai tay Ngọc Đằng Long bởi vì quá say mà múa may lung tung, dần dần buông thỏng xuống giường, chậm rãi nhắm mắt say ngủ. Thuỷ Trừng nhẹ nhàng nở nụ cười, ở trên môi Ngọc Đằng Long hôn nhẹ một cái. “Đằng Long, đừng tức giận, ngày mai ta sẽ đến bồi tội với ngươi.” *************** Ngọc Đằng Long từ từ mở mắt. Hắn say một đêm, lúc tỉnh lại Thuỷ Trừng đã rời đi, hắn nện bước tập tễnh về nhà. Bởi vì đêm qua uống rượu nhiều lắm, đau đầu vô cùng, về đến nhà còn bị phụ thân giáo huấn cho một chập, quở trách hắn vì sao đêm qua không về nhà. Hắn thật sự là bởi vì đầu rất đau, căn bản không còn khí lực cãi lại, đợi cho phụ thân mắng xong, hắn đã sắp ôm đầu khóc thét. Thật vất vả mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu lại có người không biết điều tiến vào phòng hắn, hắn tưởng người hầu, không kiên nhẫn kêu lên: “Ta cái gì cũng không cần, đi mau, để cho ta hảo hảo ngủ một giấc.” “Ta nghe nói ngươi say rượu thật sự nghiêm trọng, nên đặc biệt đích thân mang trà giải rượu đến đây, nếu ngươi không cần, ta liền mang về.” “Trà giải rượu?” Hắn đau đầu muốn chết, chỉ cần có thể giải được loại đau đớn khổ sở này, hiện tại mặc kệ là đồ vật gì, hắn đều nguyện ý uống. Hắn vội vàng ở trên giường nghiêng người, lại vì đau đầu mà thiếu chút nữa liền thở không nổi. “Chậm một chút, thân thể đừng nhúc nhích nhanh như vậy, để tránh đầu lại đau hơn.” Cảnh Băng Tuyền nói xong, thật nhanh rót trà ra chén, bước đến bên cạnh hắn, một tay ôm nâng hắn dậy, động tác thập phần ôn nhu, làm cho đầu Ngọc Đằng Long tuyệt đối không cần một sự di động nào để tránh gây ra đau đớn. “Đến, chậm rãi uống......” Nước trà mang theo một vị thuốc đông y, quán nhập trong miệng Ngọc Đằng Long, Ngọc Đằng Long khó chịu nhăn mày nhíu mặt, hắn từ nhỏ ghét nhất chính là phải uống thuốc. “Ngoan, chậm rãi uống đi, sau khi uống xong sẽ hết đau đầu ngay.” Cảnh Băng Tuyền cũng biết hắn chán ghét vị thuốc đông y, bởi vậy càng ôn nhu với hắn. “Hừ...... Thật khó uống.” Ngọc Đằng Long liếc Cảnh Băng Tuyền một cái, khoé miệng co rúm, một bộ dáng xót thương cầu xin, hoàn toàn đã quên ngày hôm qua chính miệng hắn đã tuyên bố từ nay về sau sẽ tuyệt giao với Cảnh Băng Tuyền. “Ngoan, ta uy ngươi uống.” Cảnh Băng Tuyền ngửa đầu uống một hớp lớn cả chén dược trà, tới gần bên môi Ngọc Đằng Long, nhẹ nhàng đưa trà thuốc quán tiến vào miệng hắn, đầu lưỡi không ngừng quấn lấy lưỡi của Ngọc Đằng Long. Ngọc Đằng Long sớm đã bị hôn thành thói quen, cho nên ngay cả khi bị Cảnh Băng Tuyền thình lình hôn môi, cũng làm cho hắn vựng mờ mịt không có chống đẩy, hắn chậm rãi nuốt xuống hai chén thuốc, cũng bị hôn hai lần, Cảnh Băng Tuyền lúc này mới buông hắn ra. “Đầu ta vẫn đau quá......” Bởi vì đầu thật sự quá mức đau đớn, ngay cả vừa mới uống xong trà giải rượu, đau đầu mặc dù đã hơi có hoà hoãn, nhưng vẫn là đau đến chịu không nổi, Ngọc Đằng Long bắt đầu đổ lỗi cho Cảnh Băng Tuyền. Đúng, hết thảy đều là lỗi của hắn. Nếu không phải tại hắn, chính mình ngày hôm qua tại sao phải mượn rượu giải sầu, đó là bởi vì Cảnh Băng Tuyền đã chọc hắn rất không cao hứng, mới làm cho hắn buồn rầu, giận dỗi mà uống rượu đến say mèm, cho nên buổi sáng hôm nay đầu mới có thể đau đến lợi hại như vậy. “Đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi bức ta uống bao nhiêu là rượu. Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao có thể uống một lúc nhiều rượu như vậy cũng chưa cảm giác, ngươi cũng biết ta ghét nhất là rượu, căn bản bình thường cũng không uống.” Càng nghĩ càng giận, nếu không phải chỉ cần di động cái gối đầu thì cái đầu lại đau, chỉ sợ hắn đã sớm đem gối đầu quăng về phía Cảnh Băng Tuyền cho hả giận. “Đều là do ngươi, hại ta sáng nay lại bị cha ta giáo huấn, sớm biết như thế này ta không nên kết giao loại bằng hữu như ngươi, có một bằng hữu như ngươi, chưa từng gặp được chuyện tốt......” Cảnh Băng Tuyền trấn an hắn: “Hảo, hảo, hết thảy đều là lỗi của ta, ngươi đừng tức giận với ta nữa, ta còn có một phương pháp giải rượu rất tốt, ngươi có muốn thử không?” “Chỉ cần có thể giải được cái chứng đau đầu này, cái gì cũng tốt, mau một chút, đầu ta đau muốn chết luôn rồi.” Ngọc Đằng Long nổi giận lên, nắm tay đánh vào ngực Cảnh Băng Tuyền. Cảnh Băng Tuyền tùy ý hắn đánh, đợi cho Ngọc Đằng Long đánh đã tay, Cảnh Băng Tuyền mới lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói phương pháp giải rượu. “Nghe nói loại phương pháp giải rượu này rất hữu dụng, ngươi muốn thử một chút xem sao không? Chính là......” Ngọc Đằng Long vừa nghe xong, nắm tay hắn dần dần thuỳ xuống dưới, còn ánh mắt thì trừng lớn, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]