Qua hai ngày, Cảnh Băng Tuyền quả nhiên cũng chưa đi tìm Ngọc Đằng Long, mà không có Cảnh Băng Tuyền cuộc sống quả thật như là đang ở thiên đường, Ngọc Đằng Long cảm thấy toàn thân tự do tự tại, ngay cả trong mộng cũng có thể tươi cười.
Nhưng mà tới ngày thứ ba, tai họa bắt đầu giáng xuống.
Tổng quản ở nhà Cảnh Băng Tuyền, trên trán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vội vội vàng vàng chạy vào Ngọc phủ, vừa thấy Ngọc Đằng Long ngồi ở đại sảnh, nói cũng không nói liền “phịch” một tiếng quỳ xuống ngay trước mặt hắn.
Hành động bất ngờ ấy của lão tổng quản, làm cho Ngọc Đằng Long thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra. Hắn mới mười tám tuổi, mà Cảnh tổng quản đã muốn bảy, tám mươi tuổi, đáng tuổi ông nội hắn, cho nên hắn làm sao dám để cho hắn quỳ trước mặt mình.
Tổng quản của Cảnh gia, hầu hạ Cảnh gia đã ba đời, có thể nói là một lão bộc trung thành.
Điều đáng nói hơn chính là, Cảnh tổng quản trước đây đối với hắn tốt lắm, thường thường cho hắn bánh kẹo ăn, cho nên hắn đối với lão tổng quản này rất có hảo cảm, nào ngờ hôm nay hắn vừa vào đến cửa, liền giống như là đang diễn hài kịch không nói một lời đã quỳ gối xuống.
Ngọc Đằng Long buông chén trà, nhảy dựng lên, vội nâng Cảnh tổng quản đứng lên, nhưng Cảnh tổng quản không chịu để cho hắn nâng dậy, vẫn quỳ gối một chỗ, cũng không nhúc nhích.
“Làm sao vậy? Cảnh tổng quản, ngươi đây xảy ra chuyện gì, như thế nào vừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-my-nam-tam/134140/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.