Trước mắt hắn là một tuyệt sắc mỹ nữ chưa bao giờ được gặp qua, đôi mắt man mác sầu, trong tay ôm tỳ bà, thướt tha tiêu sái đến, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, quả thực là tiên nữ hạ phàm.
Ngọc Đằng Long từng nghĩ tới, nếu Cảnh Băng Tuyền là một nữ tử thì hẳn đã là thê tử của hắn từ lâu rồi. Nhưng bộ dạng Cảnh Băng Tuyền khi biến thành nữ tử ra sao, kỳ thật từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ ra.
Nhưng hiện tại hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu Cảnh Băng Tuyền là nữ tử, chắc chắn cũng sẽ có bộ dáng như thế này, tuyệt mỹ đến độ làm cho tất cả nam nhân si mê, sẵn sàng quỳ dưới chân mà dâng hiến mọi thứ.
“Tiểu nữ là Thủy Trừng, bái kiến Ngọc thiếu gia.”
Thấy nàng yểu điệu nghiêng người bái chào, Ngọc Đằng Long vội vàng nhảy dựng lên, lúng túng lên tiếng.
“Không cần, mời an vị…ngồi đi......”
Tim hắn đập thình thịch thiếu điều muốn nhảy vọt ra ngoài.
Tuyệt thế mỹ nữ người gặp người say mê này, mặc dù thấy hắn diện mạo hung ác chẳng những không có xoay người bỏ chạy, lại càng không thét chói tai liên tục, chỉ bấy nhiêu thôi đã làm cho hắn cảm kích thiếu chút nữa chảy nước mắt luôn rồi.
“Ngọc thiếu gia, Thủy Trừng lần đầu gặp khách, nếu có chỗ nào thất lễ, mong thiếu gia thứ lỗi cho.”
“Ngươi khách khí......”
Ngọc Đằng Long đã muốn hoàn toàn choáng váng.
Thủy Trừng nhẹ nhàng nâng tỳ bà, ngón tay lả lướt trên phím đàn, tấu lên một khúc nhạc.
Ngọc Đằng Long đối âm nhạc từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-my-nam-tam/134145/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.