Trên con đường lát đá chằng mấy ai qua lại, hai bóng người loạng choạng bước đi dưới sự che chắn của chiếc dù giấy mỏng manh. Cô bé hoàn toàn không biết rằng kiếp nạn đang đến với mình, chỉ cảm thấy mẹ hôm nay rất lạ, sao cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Một tiếng cười lạnh vang lên, một bóng người béo lùn chạy ra từ quán trà ở góc đường, một tay cầm bọc hành lý, tay kia kéo cô bé sớm đã ngủ say ở góc tường lên rảo bước đi nhanh, rồi dần dần biến thành một chấm đen nhỏ xíu. Diệp Thanh Hồng giờ đây trở thành một kỷ nữ nổi tiếng. Nàng giờ đây đang bị tên cầm thú năm xưa bắt đi chuẩn bị làm nhục nhưng hắn không ngờ rằng lưỡi đao mong manh nàng ngậm trong miệng đã sớm cắt đứt cổ họng của lão rồi. Nàng chôn xác hắn rồi rời ra ngoại ô xây dựng một ngôi nhà nhỏ mà sinh sống.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay không ngờ lại đến đột ngột như vậy chẳng lẽ ông trời cũng muốn dùng nó để che lấp đi quá khứ ô uế của nàng, cất bước đi về phía căn nhà gỗ. Phó Hân Thần đường xa đến đây nhưng trận tuyết lớn này buộc hắn phải dừng chân xin trú tạm tại nhà cô. Thời gian trôi qua họ sinh sống giúp đỡ nhau trong ngôi nhà gỗ qua mùa tuyết này đã làm trái tim cô nóng lên nhưng vì e ngại về quá khứ của mình cô không dám thổ lộ cùng chàng. Liệu thư sinh kia có thích nàng không?