Thờigian năm năm tựa như một làn gió rít gào thổi qua cánh đồng hoang vắng, thậtnhanh biết bao, và không để lại bất cứ dấu tích gì. Thung lũng vẫn là thunglũng đỏ, cánh đồng hoang cũng vẫn là cánh đồng hoang đó, cây cối hoa cỏ xuân nởđông tàn, hạ um tùm thu khô héo. Còn về căn nhà gỗ, vẫn lặng lẽ nằm tựa vàovách núi như xưa. Duy có một điều khác biệt….
DiệpThanh Hồng cõng một gùi thảo trên lưng, tung tăng bước đi trên con đường nhỏgiữa vùng núi non hoang vắng. Ra khỏi thung lũng là một mảnh rừng vô tận, phảiđi về phía đông hai ngày mới có thể đến bên ngoài. Nơi bìa rừng có một thị trấnnhỏ, trong thị trấn thưa thớt bóng người, nhưng lại có rất nhiều thương nhân từbên ngoài lui tới. Người trong thị trấn đều là dựa vào việc đi đào thuốc và sănbắn để mưu sinh, cuộc sống tuy không dư dả nhưng cũng no ấm. Vốn dĩ nàng khônghề biết những điều này, chỉ có thể dựa vào một ít lương thực và thịt khô mà sưphụ để lại cũng với việc đi đào rau dại để sống tạm qua ngày. Cho đến một hôm,nàng cứu được một người đi hái thuốc tùy tiện xông vào thung lũng và bị rắncắn. Sau khi vết thương khỏi hẳn, người đó đã dẫn nàng ra ngoài, và dạy nàngcách dùng dược liệu để đổi lấy một số vật phẩm cần thiết cho cuộc sống. Chỉ làcon đường này rất xa, mỗi chuyến đi về nàng phải mất bốn ngày, trên đường trànđầy nguy hiểm và trong quá trình đó nàng đã học được cách tự bảo vệ bản thân.
Trongthị trấn, nàng đã học được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-thanh-hong/54860/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.