“PhóHân Thần…” Diệp Thanh Hồng nhíu chặt đôi mày, kể cả khi hôn mê phải chịu cơnđau như dao đâm lửa đốt, trong ý thức của nàng vẫn chỉ có ba chữ này.
Bóngngười cao lớn đứng trước cửa sổ nghe thấy thế liền ngoảnh lại, hơi cau mày,trong cặp mắt hổ tràn ngập sự lo lắng. Hai ngày nay, nàng không ngừng gọi tênchàng. Vốn dĩ chàng cho rằng nàng chỉ dành cho mình thứ tình cảm ngây thơ củamột cô bé, nhưng sau chuyện lần này, chàng mới biết tình cảm của nàng sâu sắcđến mức nào.
Tínhcách của chàng lạnh lùng mà cao ngạo, khi hành tẩu trên giang hồ chưa từng trêuhoa ghẹo nguyệt bao giờ, đối với nữ tử thì luôn kính nhi viễn chi, cho dù vẫngây ra không ít món nợ ân tình, nhưng chàng đều không hề để tâm. Sự xuất hiệncủa Tịnh Nhi là một kỳ tích, nàng yêu kiều e thẹn, nàng hoạt bát thông minh,nàng khiến chàng đầy dạ nhu tình, khiến chàng nguyện vì nàng mà mở rộng cánhcửa trái tim. Có lẽ ông trời muốn trừng phạt chàng, bắt chàng không được ở bênnàng mãi mãi. Đã như vậy rồi, tại sao lại để tiểu cô nương này yêu chàng, bắtnàng phải chịu biết bao nỗi khổ như vậy? Chàng còn nhớ cỏ tuyết nhu, còn nhớthung lũng này, tất nhiên cũng có tiểu cô nương đã giúp chàng tìm được cỏ tuyếtnhu. Đối với nàng, chàng hết sức cảm kích, làm sao có thể quên được.
Vậnmệnh đúng là thích trêu ngươi!
“NôNhi.” Chàng bước tới khẽ gọi, rồi đặt tay lên trán nàng, cơn sốt đã lui. Saumột tiếng thở dài, chàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt qua khuôn mặt củanàng một lượt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-thanh-hong/54862/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.