Bãotuyết như một con dã thú điên cuồng tàn phá trong thung lũng, những bông hoatuyết mang theo hạt băng rơi xuống nóc nhà và chấn song cửa sổ, phát ra nhữngtiếng lộp bộp. Trong căn nhà gỗ lửa đang cháy rất to, khiến mọi vật ánh lên màuđỏ, bốn phía đều chìm trong không khí ấm áp.
Phó HânThần ngồi xếp bằng trên một tấm đệm cỏ, trước mặt bày một bàn cờ, bên cạnh làhai bát cờ đen trắng, và chàng đang đánh cờ với chính bản thân mình. Căn nhà gỗnày hệt như một chiếc hòm bách bảo, cầm kỳ thi họa cái gì cũng có, mà kỳ quáinhất chính là chủ nhân của căn nhà – Diệp Thanh Hồng – lại mù tịt về mọi thứ,thậm chí đến cả chữ cũng không biết, thật khiến người ta phải suy nghĩ.
DiệpThanh Hồng mặc một chiếc áo đơn ngồi bên bếp lửa, tay cầm miếng vải mua đượctrên thị trấn hôm đó, đang đưa từng mũi kim may áo cho Phó Hân Thần. Mái tócnàng buông xõa qua vai, đầu mày cuối mắt đều là một niềm vui không cách nào chegiấu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên đắm đuối nhìn Phó Hân Thần, trong đôi mắttrong veo chứa chan vẻ thỏa mãn.
Sau lầntừ trên thị trấn trở về, Phó Hân Thần đã không còn có vẻ xa lạnh lùng và xacách như trước nữa, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nàng vài câu, con ngườicũng trở nên ấm áp và thân thiết hơn rất nhiều, giống hệt như mong muốn của nàngvậy, nàng rất thích bộ dạng của chàng bây giờ.
Ngóntrỏ và ngón giữa bàn tay phải của Phó Hân Thần đang kẹp một quân cờ đen dừnglại giữa không trung, do dự mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-thanh-hong/54865/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.