Lập An Hạ mới bị chính người mình yêu thương nhất phản bội, cô thực không thể ngờ rằng, hóa ra chữ tình cũng chỉ mong manh đến thế. Anh giống như một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong mộng, đối với ai cũng tốt, rất dịu dàng, rất hiền lành, rất dễ chịu, ai cũng nói với cô rằng anh là một người đàn ông hoàn hảo, và cô thật may mắn. Cô đã từng thấy cô thật may mắn thật, cho đến khi tất cả thiên đường của cô đột ngột đổ vỡ, vậy mà lại vào chính ngày kỉ niệm ba năm họ yêu nhau, chính ngày hôm đó, trong khi cô đang vui mừng khôn xiết thì anh lại đi mây mưa với người, nếu chẳng phải một người bạn của cô phát hiện điều đó, có lẽ cả đời này cô cũng chỉ như một con rối ngu muội bị người ta đùa giỡn hết lần này đến lần khác.
Hắn gặp cô lần đầu tiên vào một ngày thật buồn, khi hắn mất đi người mình thương còn cô cũng vì tình mà đau khổ, người con gái ấy mỏng manh như vậy, yếu đuối như vậy, khóc đến mức khiến hắn thấy đau lòng. Lần thứ hai hắn gặp cô, là khi cả hai người cùng ghé vào một tiệm cà phê ở gần trạm xe điện, dù rằng bóng người con gái ấy nhỏ thôi, nhạt thôi, ấy vậy mà chỉ một cái liếc mắt hắn đã nhận ra, rồi để ánh mắt mình lạc theo từ đó. Đến lần thứ ba, hắn thấy cô ngẩn ngơ đứng ngắm một bộ váy cưới mang màu trắng tinh khôi, chẳng hiểu sao hắn lại như kẻ điên, chạy ùa ra và hỏi “làm vợ tôi nhé?” Cô cứ thế ngơ ngác gật đầu. Họ có duyên gặp nhau, rồi cái duyên ấy cho họ trở thành vợ chồng theo cái cách chẳng ai ngờ được, cuối cùng liệu có thể thực sự hạnh phúc, hay là tiếp tục ghim những tổn thương sâu nặng vào tim?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.