Tô Tử Long vốn là phó chủ tịch tập đoàn Long Đằng, Long Đằng học viện chỉ là một trong những phần lớn sản nghiệp của anh, giáo quy mặc dù nghiêm, nhưng chủ tịch đích thân biện hộ cho, hẳn là có thể thông cảm đi. Trong mắt người khác có lẽ chỉ là một gương mặt lạnh lùng, nhưng tại trong mắt chính cậu lại là khuôn mặt anh tuấn nhất trên toàn thế giới, cho dù là lúc râu ria xồm xàm nhất, hay là lúc tiều tụy uể oải nhất.
Còn Lâm Ngôn lại là học sinh trong Long Đằng mà cậu lại còn bị chứng mù phương hướng, không biết nguyên nhân gì mà lại khiến hai người bọn họ quấn lấy nhau.... Chẳng lẽ bởi vì anh cưng chiều cậu sao, không phải, từ lúc anh đối với cậu hoàn toàn không cảm giác, chính cậu đã thật dấn sâu vào. Nhưng liệu tình cảm của họ có được bền vững như vậy?
Không muốn xa rời, ỷ lại, yêu anh, nhìn anh như thế nào cũng không thấy đủ. Nếu có một ngày rời đi vòm ngực này, hoặc người này không còn yêu cậu nữa, sợ là một phút đồng hồ cũng sống không nổi nữa đi? Nhưng rồi chuyện gì cần đến cũng phải đến? Không phải cặp tình nhân nào cũng bền vững ở bên cạnh nhau mà không có sóng gió? Liệu họ có đủ mạnh mẽ mà giữ chặt tay nhau?