Nhưng, vẫn phải tỉnh lại.
Ánh rạng đông buổi sớm mai xuyên thấu qua khe hở bên cạnh bức màn len lỏi vào phòng, Lâm Ngôn mở mắt ra, từ trong ôm ấp ấm áp ngẩng đầu, chậm rãi dùng ngón tay khe khẽ vuốt khuôn mặt đã khắc vào trái tim, sau đó đem tay giao triền với bàn tay to đang ôm eo mình, dùng đầu ngón út câu lấy đầu ngón út của anh——
Cả đời, cả đời, yêu nhau như vậy được không anh?
Cả đời.
Có bao nhiêu ngày?
Không có ai biết.
Ai cũng không biết cả đời dài bao nhiêu?
Ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì?
Nhưng mà đã bên nhau vượt qua gần bốn năm, bọn họ là yêu nhau.
Có bao nhiêu yêu nhau?
Lâm Ngôn nói: “Cho dù tất cả đại dương trên địa cầu này hợp lại, cũng không sâu đậm bằng tình yêu của chúng ta.”
Thật là một sự ví von lãng mạn ah, nhưng hết lần này tới lần khác có người không hiểu phong tình!
Tô Tử Long cắn lỗ tai Lâm Ngôn: “Cưng à, logic của em có vấn đề, nước biển cộng lại cùng độ sâu của nó không có quan hệ gì cả, em phải nói là, cho dù tất cả nước biển trên địa cầu cộng lại, cũng không nhiều bằng tình yêu của chúng ta.”
Lâm Ngôn bắt đầu thở dốc, có một bàn tay không đứng đắn duỗi đến trong vùng cấm địa làm xằng làm bậy, bĩu bĩu miệng: “Ừm... Anh... Khi dễ... em... Ừm...”
Lúc này đổi lại lỗ tai bên kia bị cắn: “Cưng à, tư duy lô-gích rất trọng yếu, nếu không tính toán rõ ràng, sẽ chịu nhiều thiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu/349/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.