Chương trước
Chương sau
Cầm điều khiển từ xa, đem máy điều hoà tăng cao thêm vài độ, mới đem chăn hoàn toàn xốc lên, lộ ra thân thể trơn bóng, ngủ trần rất hữu ích cho thân thể khoẻ mạnh, Tô Tử Long đương nhiên yêu cầu người yêu mỗi ngày bảo trì thói quen tốt.
Lại là một nụ hôn nóng bỏng, đầu lưỡi honey thiếu chút nữa tê liệt, Tô Tử Long mới bắt đầu ‘thẩm vấn’:
“Bé yêu, em rất không nghe lời! Biết không?” Ngoài miệng chất vấn, bàn tay lớn cũng không còn nhàn rỗi một đường xuống phía dưới sờ soạng.
“... Ừm... Ừm...” Tuy vật yếu ớt bị nắm chặt, honey vẫn còn rất dũng cảm mà lắc đầu.
” Bé yêu, em không thành thật ah!” Bàn tay lớn xoè rộng, quả cầu bằng ngọc đều bị nắm giữ.
“Ah... Oh...” Toàn thân bắt đầu run rẩy, lối vào tràn ra chất lỏng trong suốt, honey vẫn còn không sợ chết mà lắc đầu.
Xem ra không xuất đòn sát thủ là không được rồi.
Tô Tử Long cúi đầu xuống ngậm lấy vật yếu ớt kiêu ngạo của honey, hiểu rất rõ điểm hưng phấn nhất của honey là ở đâu, nhiều lần đánh trúng chỗ hiểm, không bao lâu, toàn thân honey biến hồng, run rẩy không thôi, phát ra tiếng rên rỉ giống như thút thít nỉ non, lập tức muốn cao trào, Tô Tử Long miệng buông lỏng, bàn tay nắm chặt, không cho honey giải phóng.
“Ah... Ah... Long... để cho... em... Ừm... Bắn... Ah...” Nghe thanh âm như vậy, Tô Tử Long nhẫn nại đến mồ hôi đều toát ra, anh cũng đã cứng rắn đến phát đau, nhưng không cho honey hấp thụ giáo huấn là không được.
Phía trên đầu chữ nhẫn là một cây đao ah!”Honey, biết —— sai chỗ nào rồi —— chưa?” Tô Tử Long cắn răng hỏi.
“Ah... Làm cho... chính mình... bị... tổn thương... Rồi... Ah!!! Đáng... ghét...” Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, phía trước bị cầm chặt, một tay khác lại chạy đến đằng sau tập kích, ngón tay lau lành lạnh đồ vật với vào trong.
“Honey, em không —— thành thật, là — yêu thích a! Còn có chỗ nào sai hả?” Nói xong, lại ý xấu với vào hai ngón tay.
“Ah... Đáng... ghét...” Mới là lạ, nhưng đừng mong là nói yêu thích, cũng không da mặt dày như anh vậy.
Tô Tử Long lắc đầu, rút ngón tay ra, đỡ lên hai chân honey, tách ra khe mông, đầu lưỡi tham tiến vào, “Ah ——————————————!!!” Honey muốn nổi giận rồi!
“Thích hay là không thích?” Đầu lưỡi với vào, lại chen vào thêm ngón tay (~!~).
“Ah... Ah... thích... thích... Ah... Ừm... Ừm” rốt cục vu oan giá hoạ.
“Còn —— có cái gì —— sai nữa?”
“Ah... Thức đêm... Ah...” Ah ah ah ah ah ah! Nếu không để cho bắn chắc sẽ chết mất thôi!
Bàn tay lớn bung ra, đầu lưỡi trợt lên trên, hung hăng liếm một phát vào quả cầu bằng ngọc.”Ah ——” một đạo bạch quang, honey kích động bắn ra.
Có lẽ là vài giây, có lẽ là vài phút.
Cảm giác được chất lỏng lành lạnh chảy vào trong miệng, thấm vào tim gan, Lâm Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy hai con ngươi hừng hực lửa của Tô Tử Long, anh đang giúp cậu uống nước.
Lâm Ngôn cảm thấy phân thân vừa cứng lại vừa nóng của Tô Tử Long đang dán vào người mình, thân thể vừa giải phóng qua lại bắt đầu thiêu đốt, nghiêng người, cưỡi đến trên người Tô Tử Long, động tác quá mãnh liệt, khí lực còn không có khôi phục, nửa người trên yếu đuối tại trên người Tô Tử Long, mặt dán sát vào lồng ngực của anh, nghe được tiếng cười khúc khích của anh, đáng ghét đáng ghét, đè anh đè anh này.
Hai tay chống đỡ thân thể, loạng choạng, cũng may được Tô Tử Long vươn tay ra vịn chặt.
Lâm Ngôn dùng ngón trỏ đâm đâm vào ngực Tô Tử Long: “Long, anh cũng rất không nghe lời! Biết không?” Vừa nói vừa di chuyển xuống dưới, một đường uốn lượn, thoả mãn mà nghe Tô Tử Long thở dốc càng ngày càng nặng, cho đến khi phân thân nóng hổi cùng chạm nhau mới ngừng lại được, tim Lâm Ngôn đập như sắp nhảy ra ngoài luôn.
Tô Tử Long không trả lời Lâm Ngôn chất vấn, nụ cười chứa đầy xấu xa nhìn Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn cọ lấy vật nóng hổi của Tô Tử Long, vuốt ah vuốt: “Long... Long... Long...” Muốn nói ‘Long, anh không thành thật ah! “, nhưng như thế nào cũng nói không tròn câu, luôn luôn hô hào tên của anh, khát vọng, muốn anh.
Bàn tay lớn chống đỡ dưới nách Lâm Ngôn, nâng lên, vật cực lớn nóng hổi thẳng tắp đỉnh đi vào, tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ đồng thời vang lên, xông lên lại xông lên, luôn có thể đâm trúng điểm mẫn cảm nhất của Lâm Ngôn, cao trào cuồn cuộn hoả hoa, mười ngón cùng mười ngón gắt gao dây dưa, một tiếng rồng ngâm, cuồn cuộn nhiệt lưu xông vào trong cơ thể Lâm Ngôn, Lâm Ngôn một trận run run bắn đi ra, ngã vào trên người Tô Tử Long, được ôm chặt lấy, vật cực lớn của Tô Tử Long vẫn chôn trong cơ thể Lâm Ngôn, hai người ai cũng không nói chuyện, hưởng thụ hạnh phúc được hoàn toàn dung hoà làm một thể!
Nửa ngày, thanh âm khàn khàn của Tô Tử Long thoáng vang lên, mỗi lần, Lâm Ngôn đều cảm thấy thanh âm này của Tô Tử Long có hương vị rất gợi cảm mê người, nhưng mà, cảm giác của Lâm Ngôn không được chính xác hoàn toàn, bởi vì thanh âm Tô Tử Long lúc cảm mạo, cậu nghe cũng có cảm giác như thế.
“Bé yêu, lần sau em lại ngược đãi chính mình, mặc kệ em là xuất phát từ nguyên nhân gì mà làm như vậy, anh so với em càng thêm ngược đãi chính mình gấp 10 lần, nếu em muốn cho anh sớm một chút chết đói hoặc bị nguyên nhân khác hành hạ chết, thì cứ việc thoải mái mà ngược đãi chính mình đừng mềm lòng!”
Cái… cái gì, anh nói cái gì?
Thì ra anh ấy không ăn cơm không phải vì tức giận mà là tự làm khổ!
Tên đại ngốc đáng giận, không nói đạo lý lại để cho cậu yêu đến chịu không được, Lâm Ngôn dùng sức mà hôn môi Tô Tử Long, quá dùng sức rồi, dùng sức đến nước mắt đều chảy xuống: “Đại ngốc!”
“Tiểu ngốc!” Tô Tử Long cũng dùng sức hôn trở lại, ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt honey.
Đúng, em chính là tiểu ngốc, vĩnh viễn đều là tiểu ngốc của anh, anh luôn là đại ngốc, vĩnh viễn đều là đại ngốc duy nhất trong toàn bộ vũ trụ, toàn bộ địa cầu, toàn bộ thế giới, toàn bộ nhân loại này, ai muốn cũng không cho!!
Đêm hôm đó, bọn họ hôn tới hôn lui, lăn qua lăn lại, làm đến làm đi, cho đến khi toàn thân thiêu đốt, muốn bùng nổ, cho đến khi cảm thấy trên giường không đủ to, ghế sô pha không đủ lớn, bồn tắm không đủ rộng, làm cho đến khi Tô Tử Long lùi lại ba cái hội nghị, Lâm Ngôn giấu trong phòng ngủ cho đến ngày 11 tháng 11 mới có thể xuống giường.
Mà trong lúc đó, khi nghỉ ngơi giữa trận, Lâm Ngôn nằm ở trên người Tô Tử Long hỏi áo len chạy đi đâu rồi? Tô Tử Long cắn lỗ tai Lâm Ngôn nói ngày 11 sẽ biết, không chịu tiết lộ nhiều hơn một chữ.
Lâm Ngôn cũng không còn tinh lực hỏi nhiều, vật cực lớn mà Tô Tử Long chôn trong cơ thể thức tỉnh, một phen tân kịch chiến lại bắt đầu, áo len bị ném ra sau đầu, nó chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Ngày 11 tháng 11, sinh nhật 28 tuổi của Tô Tử Long.
Sáng sớm, anh trước đưa Lâm Ngôn đã có thể xuống giường đi học, sau đó trở lại Tô gia thăm bà nội, ăn một bát mì trường thọ do bà nội tự mình làm, tiếp đến là trở lại công ty đi làm, giữa trưa, anh lái xe dừng ở một nơi tương đối yên lặng bên cạnh trường chờ Lâm Ngôn tan học, không bao lâu, Lâm Ngôn ra về, sau khi lên xe ngồi xuống, Tô Tử Long từ bên cạnh cầm qua một cái hộp giao cho Lâm Ngôn muốn cậu mở ra xem.
Lâm Ngôn mở cái hộp ra, cái áo len mà phải vất vả lắm cậu mới đan xong đang nằm chỉnh tề ở bên trong, cầm lên mới phát hiện phía dưới còn nằm một cái giống hệt, hả?
Lấy cái áo phía dưới mở ra xem, hai cái áo len giống như đúc, chỉ là lớn nhỏ khác nhau, dễ dàng nhận ra cái lớn là do chính tay cậu đan, còn cái nhỏ thì vô cùng giống, ngoại trừ nhỏ hơn ra, cơ hồ không có gì khác biệt, Lâm Ngôn nhìn Tô Tử Long, kinh ngạc mà nói không ra lời.
Tô Tử Long đưa tay nhẹ nhàng khép lại cái cằm của cậu: “Anh biết có một công ty đan thủ công rất nổi danh, tuy so với em đan chênh lệch rất nhiều, nhưng không phải không có chỗ đặc sắc, không tin em mở trong áo len ra nhìn xem.”
Lâm Ngôn mở ra, lật đến bên trong, nhìn thấy bên phải là một lớp vải hình trái tim màu đỏ, trên đó cong vẹo mà thêu một chữ —— Long.
Mở ra cái áo len mà cậu đã đan, bên trong cùng một nơi, cùng một lớp vải, mặt trên cũng thêu chữ cong vẹo, chỉ là số lượng chữ khác nhau, hai chữ —— Em yêu.
“Thêu không đến nỗi nào a?”
“Ừm.”
” Áo len tình nhân đẹp hay không?”
“Đẹp!”
“Có ban thưởng hay không?”
Tên con trai mít ướt hôn qua, đem nước mắt nước mũi đều bôi đến trên mặt Tô Tử Long, rút ra khăn tay, lau sạch sẽ hai người, Tô Tử Long một lần nữa hôn: “Em yêu, lễ vật anh rất thích!! Cám ơn!”
Một mùa đông.
Ở Long Đằng ai cũng biết Tô tiên sinh có một chiếc áo len cực kỳ thích và bảo bối khủng khiếp, đến nơi dự họp quan trọng cỡ nào, tham gia hoạt động trọng đại cỡ nào, chỉ cần không phải mặc chính trang, anh nhất định sẽ mặc cái áo len đó, từ khi anh mặc nó vào, liên tiếp ký được hai hợp đồng lớn, cho nên tất cả mọi người nói Tô tiên sinh sở dĩ yêu thích cái áo đó như vậy, bởi vì nó mang lại vận may cho anh, Tô tiên sinh cười gật đầu cam chịu.
Cho nên. Một năm sau đi Châu Âu khảo sát.
Tô tiên sinh lại mặc vào cái áo ấy, đoàn thư ký đi theo đều phỏng đoán, Tô tiên sinh là hi vọng hành trình ở Châu Âu có thể tràn ngập thu hoạch cùng kinh hỉ ngoài ý muốn a!
Nhưng mà, hôm nay đăng ký, tiểu trợ lý đặc biệt của Tô tiên sinh, Lâm Ngôn, đang mặc một cái áo len, thoạt nhìn có chút giống với cái áo của Tô tiên ah, nhưng Lâm trợ lý mặc một bộ áo khoác lớn, mọi người nhìn không được rõ ràng, Tô tiên sinh không phải nói cái áo len kia là độc nhất vô nhị sao? Toàn cầu chỉ có một cái!
Có lẽ là mọi người hoa mắt, ừm. Ừm. Là ảo giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.