Mơ màng mở đôi mắt to ra đập vào đôi mắt là căn phòng cổ trang giống mấy bộ phim hongkong, đầu liền xẹt qua một câu: Mô-típ cũ rích ta xuyên không rồi. Ý thức vừa mới gom về thì liền tan nát ra với tiếng thét chói tai sau lưng: “Áaa…Thánh Cô tỉnh rồi mau…mau báo cho giáo chủ, phu nhân và thiếu chủ mau.” Sau khi tiếng nói lanh lảnh đó thì chừng mười lăm phút sau một đoàn người tung tăng à không gấp gáp chạy vào.
“Kỳ Nhi con cảm thấy thế nào có chỗ nào không khỏe không?.” Một vị mỹ nhân tựa như hoa hậu thế giới à lại nhầm, một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đang mắt ướt nhạt nhòa cầm lấy tay….tay…trời ạ cái tay làm sao gầy nhỏ như thế này nha. “Linh Lan đừng kích động, con vừa mới tỉnh lại đừng làm nó kinh sợ.” Kỳ Nhi bỏ qua vần đề trong đầu vì thanh âm từ tính kia hấp dẫn nàng, nhìn qua thấy một mỹ soái ca ôn nhu khuyên vị mỹ nhân kia.
“Nguyệt Kì Phong ngươi còn dám nói nếu Kỳ Nhi không có gì thì thôi, nếu nó có sứt mẻ chỗ nào ta liều mạng với ngươi.” Vị mỹ nhân tên Linh Lan một giây trước còn ôn nhu như nước vậy mà lúc nhìn qua bên kia đã thành dạ xoa a~ chậc, vị trung niên nam tử kia thấy vậy mà là thê nô nha, vị phu nhân vừa lên tiếng liền im ngay. “Phụ thân, nương hai người ồn ào quá!” một thanh âm trầm thấp vào tai liền khiến cho Kỳ Nhi lạnh cả sống lưng, Oa thật hảo lãnh.