”lộc cộc”…Hiên Viên Hạo cảm thấy xốc nảy lắc lư vô cùng, có cảm giác đang nằm trong xe ngựa, nhưng mắt mở thế nào cũng không ra, một cái gì đó rất mát sờ lên trán của hắn, rồi lại tiếng nói quen thuộc hắn nhiều lần nằm mộng đều nghe thấy. “Hạo…Hạo….” Ai, là ai đang gọi hắn. “Ta không ngờ chàng là thiếu niên năm xưa nha, lớn lên thật suất a, vẫn lạnh y như vậy không khát chút nào, có lẽ chàng không nhận ra ta, cũng đúng thôi ai bảo năm xưa ta mủm mỉm quá làm chi, bây giờ thì thon gọn hơn rất nhiều.” Kỳ Nhi…có phải là Kỳ Nhi không, liều mạng mở mắt nhưng vẫn không cách nào mở ra cả. “Ta nói cho chàng biết, ta chính là Tiểu Kỳ năm xưa bị rớt xuống núi được chàng cứu đó, nói ra cũng thật có duyên ta hai lần gặp nạn đều được chàng cứu giúp, nói cho chàng nghe một bí mật nhưng chàng không thể kể cho người khác nha, tên thật của ta ở thế giới này là Nguyệt Kỳ Nhi, ta thật ra không phải ở đây, ta ở một nơi cách chàng rất xa rất xa, có thể xa đến mấy ngàn năm. Ta là xuyên không về đây, còn về cái gì xuyên không thì ta không thể giải thích cùng chàng được, ta có các tỷ muội cũng giống ta là từ thế giới khác đến nơi này, họ đều là người của Mãn Nguyệt Lâu, đợi khi chàng giải quyết xong chuyện ở đây chúng ta sẽ về Mãn Nguyệt Lâu thăm các tỷ muội của ta. Đợi khi chúng ta có con rồi, ta muốn cùng chàng và đưa nhỏ đi ngao du sơn thủy, du tẫn thiên nhai, chàng đưa ta đi ngắm cảnh đẹp khắp nơi được không, ban đầu ta rất muốn làm nữ hiệp nhưng từ khi làm vợ chàng, ta chỉ mong muốn một nhà ba người có chàng có ta và đứa nhỏ sống hạnh phúc là tốt rồi….. Hạo…ta yêu chàng……..” Mở ra hai mắt Hiên Viên Hạo bất người dậy, đây là giường của hắn, hắn sao có thể về đây? không phải hắn đã tự sát rồi sao? là ai đưa hắn về? Kỳ Nhi đâu….nàng không phải vừa mới ở đây sao…hắn không phải đã gặp lại được nàng sao. “Gia, ngài tỉnh rồi.” Hiên Viên Hạo quay sang nhìn, Lục Minh cùng quản gia đang vẻ mặt kinh hỉ đứng trước giường hắn. “Ta sao lại ở đây?” Hiên Viên Hạo nói. “Gia, người của Mãn Nguyệt Lâu đưa ngài về đây, ngài hôn mê hai ngày rồi đó.” Lục Minh rót một chén đưa cho Hiên Viên Hạo. “Các ngươi lui ra đi, có việc ta sẽ gọi.” Hiên Viên Hạo phất tay vẫy lui mọi người. Nằm lại trên giường Hiên Viên Hạo không tự chủ lại nhớ tới nàng, Kỳ Nhi của hắn chết thật rồi sao, giấc mơ kia…không phải…không phải là mơ, hắn mơ hồ nhớ được trên đường trở về miêu cương hắn vì lo chuyện cho tộc miêu mà phát sốt, là nàng đã chăm sóc hắn, hắn gối đầu trên chân nàng, nằm trong xe, mơ hồ nghe thấy nàng nói chuyện, nhưng tâm trí lúc đó đều đã bay đi đâu, bây giờ nhớ lại, đúng là nàng chưa từng gạt hắn gì cả, chỉ có hắn ngu ngốc tổn thương nàng… Hối hận cũng đã không kịp, vậy thì hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng, đưa nàng đi chân trời cuối đất, ngắm mỹ cảnh thế gian, có hắn, có nàng. Đã quyết định, Hiên Viên Hạo ngồi dậy sai người đưa vào nước ấm cho hắn tẩy rửa, tẩy xong, hắn đi đến thư phòng kêu Lục Minh đến. “Gia, ngài tìm ta.” Lục Minh đẩy cửa bước vào nhìn Hiên Viên Hạo đang xử lí sổ sách. “Hai ngày ta hôn mê trong lâu có xảy ra chuyện gì hay không.” Hiên Viên Hạo không ngẩn đầu lên, nói. “Không có chuyện gì quan trọng cả, à…ta nhớ Nhàn Vương có gửi cho ngài một tấm thiệp.” Lục Minh lấy từ trong áo ra một tấm thiệp đỏ trình lên. Hiên Viên Hạo tiếp nhận thiệp mở ra xem, sau đó đóng lại, nói: “Được rồi ngươi lui ra ngoài đi.” “Vâng.” Lục Minh gật đầu lui ra. “Kỳ Nhi, muội khỏe lên chưa.” Tiểu Miêu từ ngoài vào, Bạch Vân Phi bưng một cái mâm theo vào. “Muội tốt lắm.” Kỳ Nhi cười gật đầu. “Mắt thế nào?” Độc Cô Thảo cũng tay bưng một cái chén tiến vào, theo sau là Lãnh Ngân Phong. “Hoàn hảo, muội nhìn thấy được rồi có đôi khi hơi mờ mà thôi, y thuật của Tử Dương đúng là đệ nhất mà.” Kỳ Nhi đứng dậy đi lại bàn. “Đó là đương nhiên.” Tử Dương bước vào, theo sao là Đỗ Nhất. “Muội còn yếu lắm chớ nên đi lại nhiều.” Ngân Phong đưa tay đỡ Kỳ Nhi ngồi xuống. “Ngân Phong ca, yên tâm đi muội rất khỏe mà.” Kỳ Nhi cười, đưa tay giơ lên chứng minh, cả đám bị nàng chọc cho bật cười. “Nha đầu đừng có mà đắc ý.” Bạch Vân Phi bị nàng chọc cười lấy cây quạt đánh khẽ lên vai nàng. “Miêu tỷ, phu quân tỷ ăn hiếp muội kìa.” Kỳ Nhi đưa tay kéo lấy Tiểu Miêu. “Ai là phu nhân của hắn hắn, muội đừng có nói bậy.” Tiểu Miêu mặt phớt hồng rõ trán nàng. “Zổ tỷ.” Kỳ Nhi chu môi kêu cứu binh. “Được rồi, đừng có mà xúm lại ăn hiếp muội ấy.” Độc Cô Thảo ngồi xuống kéo Kỳ Nhi vào lòng. “Thảo, nàng cưng nàng ấy quá rồi đó.” Ngân Phong lắc đầu nói. “Bảo bối của tỷ ấy mà.” Đỗ Nhất cười. “Cái này là nồi nào úp vung nấy thì có.” Tử Dương nói. “Zổ tỷ vẫn là tốt nhất.” Kỳ Nhi cười uống hết chén thuốc Độc Cô Thảo đưa. “Bọn họ không thể ăn hiếp muội….vì chỉ có tỷ mới có quyền đó thôi.” Độc Cô Thảo cười ngọt, đưa tay nhéo má Kỳ Nhi đến đỏ bừng. “Oa…tỷ quá đáng.” Kỳ Nhi mếu máo, cả đám ăn hiếp nàng, thật không xem nàng là người bệnh mà. “Có muốn tỷ cho muội xem thế nào là quá đáng không?” Độc Cô Thảo tiếp tục cười ngọt như mật ong. “Không cần.” Kỳ Nhi sởn cả da gà khi nghe câu đó, cả đám đang đứng đang ngôi kia, cũng lạnh một vòng, nhị thư kí khi cười như thế tức là sắp có bão tới đổ bộ, có ai dạy mà đi trêu chứ. “Vân Phi, có tin mới đây.” Tử Như khuôn mặt hớn hở tay cầm phong thư bước vào phòng. “Cua tỷ có chuyện gì vui thế.” Tử Dương thấy tú bà cười biết là sắp có kịch hay để xem rồi. “Liên quan đến đệ sao.” Bạch Vân Phi đánh cái rùng mình. “Ừ.” Tử Như tiến vào ngồi xuống ghế bên cạnh Kỳ Nhi: “Thế nào, muội cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?” Tử Như đưa tay sờ trán Kỳ Nhi. Kỳ Nhi nắm tay nàng lại, cười nói: “muội rất khỏe mọi người đừng lo lắng.” “Ừ, vậy tỷ yên tâm rồi.” Tử Như mỉm cười. “Kỳ Nhi, đến ăn thử trái lệ chi vừa mới được tiến cống đi, ngọt lắm nha.” Tiểu Miêu hái một trái trong mâm lột vỏ đưa đến bên miệng nàng. Kỳ Nhi cắn lấy, nhai nhai rồi mới nói: “Miêu tỷ, cái này là trái vải mà.” “Trái vải???” Ngân Phong, Vân Phi, Đỗ Nhất, Tiểu Miêu đầu hiện mấy cái dấu chấm hỏi. “Ở thế giới chúng ta, nó gọi là trái vải.” Độc Cô Thảo hảo tâm giải thích. “Thì ra là vậy?” Mọi người gật đầu đã hiểu. “Tử Như tỷ, còn chưa nói chuyện gì liên quan đến ta.” Vân Phi nói. “Xém tí quên.” Tử Như nuốt xuống trái cây trong miệng mới nói: “Trong triều đệ có phải có một Nhàn Vương hay không.” “Phải.” Vân Phi đáp. “Nghe nói hắn là tham quan số một, nhưng còn có ý định soán ngôi đệ biết không.” Tử Như thông thả nói giống như chuyện bình thường ở trong lâu. “Cái gì, soán ngôi?” Vân Phi giật mình, tuy hắn biết Nhàn Vương cũng không phải tốt lành gì, nhưng cũng không nghĩ tới hắn cư nhiên có gan soán ngôi đoạt vị. “Tử Như tỷ, chuyện này cụ thể là sao.” Tiểu Miêu lo lắng nói. Tử Như nhìn nàng một cái mỉm cười mới nói: “Còn có thể làm sao, hắn lại Mãn Nguyệt Lâu chúng ta bao nguyên một ngày để đãi tiệc nhằm kén chọn phu quân cho con gái hắn.” “Vậy thì có liên quan gì?” Tử Dương khó hiểu nói. “Đơn bào đúng là đơn bào.” Tử Như liếc nàng một cái. “Này.” Tử Dương bất mãn trừng Tử Như. “Ý của tỷ có phải là, hắn mượn bữa tiệc này nhằm xem ai là ngươi đừng về phía hắn, sau đó hợp bàn kế hoạch đúng không.” Bạch Vân Phi nói. “Đúng một nửa.” Tử Như tiếp tục làm khỉ, ngồi ăn trái cây. “Một nửa, vậy là trong đó còn có kế hoạch gì khác nữa sao?” Kỳ Nhi nhíu mày. “Ta đoán xem, hắn là muốn đem hai người con gái kia gả cho người có địa vị một chúng, để lôi kéo về phía hắn, ngoài ra bữa tiệc hôm nay chính là…..Hồng Môn Yến.” Độc Cô Thảo liếc nhìn từng người trong phòng nói ra suy nghĩ của mình. “Hồng Môn Yến??” bộ tứ tiếp tục hiện lên mấy cái dấu chấm hỏi. “Nói đơn giản là bữa tiệc đó lành ít dữ nhiều, ai tham gia cũng không có kết cục tốt?” Kỳ Nhi chân cười lạnh nói. “Nói vậy, Nhàn Vương kia không chỉ là tìm xem ai thuộc về phe hắn, còn muốn tìm ra kẻ chống đối để loại trừ.” Ngân Phong tiếp lời độc Cô Thảo. “Nói là tìm ra chỉ để xác nhận lại thôi, hắn thực ra đã có một bản danh sách rồi.” Tử Như nói. “Thiên Cơ Các không hổ là giang hồ đệ nhất Các.” Đỗ Nhất cảm thán. “Cái đó còn phải nói sao.” Tử Như liếc mắt xem thường. “Khi nào thì bắt đầu.” Bạch Vân Phi hỏi. “Hai ngày sau.” Tử Như đáp. “Nhanh như vậy sao?” Tiểu Miêu giật mình. “Xem ra hắn đã chuẩn bị tốt hết rồi, chỉ còn chờ bước này thôi.” Ngân Phong nói. “Binh mã của hắn chưa được 1/3 trọng kinh trấn giữ kinh thành.” Đỗ Nhất tiếp lời. “Cua tỷ có phải Thiên Cơ Các còn một tin tức nữa không.” Kỳ Nhi nhìn qua Tử Như. Tử Như nhìn lại Kỳ Nhi mỉm cười: “Thông minh.” “Nàng đừng giấu giấu diếm diếm nữa mau nói a~.” Tiểu Miêu suốt ruột kéo tay Tử Như. “Được rồi, theo tin ta nhận được Nhàn Vương kia còn cấu kết với La Tuyền, tính ra La Tuyền đã phái hơn một đoàn hơn 10 ngàn người qua đây, nói là đem lễ vật chúc mừng sinh nhật hoàng đế Thùy Thiên, nhưng xem ra thì là giúp cho Nhàn Vương kia.” Tử Như nói. “Sinh nhất phụ hoàng còn phải hơn hai tháng nữa.” Bạch Vân Phi nhíu mày trầm tư. “Chúng ta đang có cơ hội rành rành đó thôi.” Tử Dương nói. “Ý của muội là cái bản danh sách sẽ xuật hiện trong “Hồng Môn Yến” sắp tới.” Tiểu Miêu hỏi. “Nếu vậy thì thật đơn giản.” Kỳ Nhi cười. “Không hẳn, Bạch huynh thường xuyên đến đây Nhàn Vương không thể không biết, ta xem hắn có ý đồ khác nữa.” Đỗ Nhất nhìn Tiểu Miêu. “Vậy thì cho bọn họ thấy bản lĩnh của nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu đi.” Tử Như đảo mắt nhìn Tiểu Miêu và Kỳ Nhi. “Chúng ta không phải trái hồng mềm.” Độc Cô Thảo rót chén trà đưa lên miệng, thâm ý nhìn mọi người, tất cả nhìn thấy hiểu ý đều cười gật đầu. Hạ chén trà xuống Độc Cô Thảo nói: “Kỳ Nhi.” đợi nàng quay đầu lại mới nói tiếp: “Có một chuyện từ lúc muội tỉnh dậy mọi người luôn giấu diếm, nhưng cũng không thể giấu mãi được.” “Tỷ có gì cứ nói, muội nghe đây.” Kỳ Nhi nghiêm túc nhìn Zổ tỷ của nàng cũng một bộ dáng nghiêm túc hiếm thấy. “Muội có thai, gần ba tháng rồi.” Độc Cô Thảo nhìn thẳng vào mắt người muội muội mà nàng yêu thương nhất, cũng đau lòng nhất. Khác với mọng đợi của mọi người, Kỳ Nhi không khóc, không nháo, không đau buồn hay thương tâm, ngược lại nàng cảm thấy rất vui: “Nếu vậy thì tốt quá!” “Muội không sao chứ.” Tiểu Miêu bước qua nắm tay nàng. “Miêu tỷ, đừng lo lắng muội thực sự cảm thấy rất vui, nó là con của muội dù thế nào muội cũng sẽ yêu thương nó, dù cho cha nó có phản bội muội đi chăng nữa muội cũng sẽ yêu nó cưng nó, muội không phải nữ nhân cổ đại muội là người hiện đại, sẽ không vì mình mang thai mà buồn khổ hay thương tâm, nó là con của người muội yêu, là bảo bối của muội.” “Muội không sao là tốt rồi, chúng ta cứ lo muội nghe tin sẽ cảm thấy buồn thôi.” Tử Như vỗ vai nàng khích lệ. “Nó không đơn độc, muội cũng vậy, dù cho nó là con của Hiên Viên Hạo thì nó vẫn là cháu của chúng ta, không có cha thì sao, nó vẫn còn các tỷ muội yêu thương nó cho nó tình thương lớn hơn gấp bội.” Độc Cô Thảo đưa tay ôm nàng vào lòng. “Cám ơn các tỷ.” Kỳ Nhi mỉm cười nhìn mọi người. “Được rồi, ai cũng vui vẻ hết chỉ có ta sắp tới khổ dài dài thôi.” Tử Dương oán hận lên tiếng, dẫn đến mốt tràng cười to trong phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]