Chương trước
Chương sau
Cái gì tới thì cũng phải tới, tin tức hai người con gái vì tranh nhau làm vợ cổ vương đã lan truyền toàn thành Biệt Vân, nơi thi đấu là trong sân lớn phía sau núi thuộc khu vực người Miêu. 
Kỳ Nhi thay trang phục thanh nhã đơn giản một chút xuống tửu lâu trong thành ngồi nghe tin, nghe được nhiều tin hay, cũng nhiều tin khiến nàng giật mình. 
“Này có nghe nói chưa hai người kia đều là nữ nhân trung nguyên.” một Miêu nữ* lên tiếng. 
* Miêu nữ: không phải mèo cái đâu nha là con gái người Miêu a. 
“Không phải cổ vương rất ghét người trung nguyên sao, sao lại?” một Miêu nữ khác hỏi. 
“Ây nha, nghe nói bọn họ là hồ ly tinh biến thành dùng phép mê hoặc cổ vương.” Miêu nữ A trả lời 
“Thật sao?” Miêu nữ B không tin. 
“chứ còn gì nữa, nếu không cổ vương ghét người trung nguyên như vậy làm sao lại tự dưng muốn lấy vợ là người trung nguyên được chứ.” Miêu nữ A khẳng định. 
“nè nè, nghe nói ngày mai thi ở sau núi ấy, chúng ta đi xem đi” Miêu nữ C từ đâu chạy lại chen vào, cả ba gật đầu uống cạn mấy chén trà trên bàn đứng vậy rời đi. 
Ba người kia vừa đi chén trà trên bàn chuyển sang màu đỏ như máu. 
“Chậc, nơi đâu có người thì có thị phi mà, thời đại nào cũng có mấy bà tám như thế này nhỉ.” Kỳ Nhi bĩu môi thu tay về, dám nói nàng là hồ ly tinh sao xem ai mới là hồ ly tinh đầy tiếp tục ăn cánh gà chiên giòn của mình. 
… 
Đúng hẹn hôm sau, Kỳ Nhi bị ép buộc và Tuyệt Lâm cam tâm tình nguyện đi ra sau núi nơi chuẩn bị “tranh phu quân” của bọn họ, người Miêu lẫn người Trung Nguyên đều đến xem rất đông, người trung nguyên ăn mặc thì giống mấy người cổ trang nàng hay xem ti vi, còn người Miêu khá cầu kì màu sắc sặc sỡ, họa tiết rờm rà, tay chân đeo vòng bạc leng keng. 
Hắn thì nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế đặt trên đài nhìn xuống sân biểu diễn: nàng thật tức chết mà, cứ y như con khỉ trong chuồng xiếc ấy, mà Tuyệt Lâm thì như được cổ vũ tinh thần khí thế bừng bừng nhìn nàng thị uy, nàng thề xong chuyện này rồi, lấy giải dược xong không hoạn hắn sẽ theo họ của hắn luôn. 
“Cuộc thi do Tuyệt Lâm đề xướng vậy thì muội ra đề đi.” Hiên Viên Hạo uống trà nhìn bên dưới, nữ nhân đấu đá nhau hắn không có hứng thú, nhưng cảm giác cho hắn biết nàng sẽ cho hắn một bất ngờ. 
“Được Hạo Kỳ ca ca muội nhất định sẽ không thua.” Thương Tuyệt Lâm mười phần tự tin nói. 
“Kỳ Nhi tỷ chắc không phản đối chứ hả?” Tuyệt Lâm ngạo nghễ nhìn nàng: hỏi cái gì hả các ngươi không phải quyết định luôn rồi sao, nữ nhân chết tiệt, nam nhân chết bầm. 
“Không phản đối.” Kỳ Nhi cười nhìn nàng. 
Tuyệt Lâm quay xuống dưới mọi người nói: “Nữ nhân cần có tam tòng tứ đức, tri thư đạt lễ………….” Trời ạ nàng ta thao thao bất tuyệt cái gì cần có của nữ nhân khiến nàng nhức cả đầu luôn, phiền phức quá đi. 
“Được rồi vào việc chính đi, đến cuối cùng là thi cái gì.” Kỳ Nhi không kiên nhẫn nói. 
“Thi câu đối, thêu thùa may vá, thi ca vũ.” Tuyệt Lâm nhìn nàng cười một nụ cười tuyệt mĩ. 
“Được, vây thắng hai trận xem như thắng được chứ?” Kỳ Nhi nhìn nàng ta cười mà mao cốt nhủng tiên. 
“Vậy chúng ta bắt đầu thi câu đối trước, mỗi bên đọc một câu, đối không được xem như thua, muội thất lễ ra đề trước.” Tuyệt Lâm nhìn Hiên Viên Hạo cười một cái lại nhìn Kỳ Nhi, nói: “Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai, ai dễ biết ai.” (Ra điều nói rằng ngày xưa ngươi là khanh tướng công hầu, nhưng chưa hẳn là giỏi hơn ta, bằng chứng là bi chừ ngươi phải quỵ lụy dưới chân ta) 
Kỳ Nhi mắt đảo một vòng bắt đầu đọc: “Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế.” (Ý nói rằng, thế thời Chiến quốc, Xuân thu, gặp thời thế thì đành phải thế, chứ không phải là ngươi giỏi hơn ta, đừng vội kiêu ngạo) 
Tuyệt Lâm thấy nàng dễ dàng đối như vậy liền chuyển đề tài: “Nhất thụ mai hoa nhất thụ ngọc Bán sàng minh nguyệt bán sàng thư.” (Một cây hoa mai một cây ngọc, Nửa giường sách vở nửa giường trăng) 
Kỳ Nhi học theo Lan Khánh cười như không cười, đáp: “Thiên thu tuế nguyệt thiên thu mỹ Vạn lý giang sơn vạn lý xuân.” (Ngàn năm thu đến ngàn thu đẹp, Vạn dặm giang sơn vạn dặm xuân) 
Tuyệt Lâm thấy nàng lại đối được liền nói: “Câu đối ta và tỷ ngang tài ngang sức vậy thì dùng thơ phân thắng vòng này đi.” 
“Không vấn đề.” Nha đầu thối ta còn chưa ra đề mà. 
“Cô lan sinh u viên, chúng thảo cộng vu một. Tuy chiếu dương xuân huy, phục phi cao thu nguyệt. Phi sương tảo tích lịch, lục diễm khủng hưu hiết. Nhược vô thanh phong xuy, hương khí vi thùy phát.” Bài thơ hay thật không ngờ nha đầu kia cũng làm thơ hay vậy nha, mà sao thấy bài này quen quá nhỉ?…. nhớ rồi là trong khí phi chỉ sủng ngươi, không lẽ thời này là có rồi nên tác giả chép vào sao. 
Đấu với nàng à tỷ đây là người hiện đại nhá bé cưng, liền đọc. “Lan diệp xuân uy nhuy, quế hoa thu kiểu khiết. Hân hân thử sinh ý, tự nhĩ vi giai tiết. Thùy tri lâm tê giả, vãn phong tọa tương duyệt. Thảo mộc hữu bổn tâm, hà cầu mĩ nhân chiết.” 
Tất cả im lặng và im lặng bài thơ khó như vậy mà nàng ta không cần suy nghĩ liền nói ra được rồi, đừng nói tới mấy người không biết thơ văn cảm thấy giật mình, ngay cả những người biết càng nhìn nàng thành kính hơn. 
Hừ Kỳ Nhi nàng là ai chứ hả, tệ gì cũng là người của Mãn Nguyệt Lâu nha không biết mấy bài thơ làm sao được, còn là người hiện đại nữa chứ mấy bài thơ nàng ta đọc nàng đã nghe qua rồi. 
Không chỉ Thương Tuyệt Lâm chấn động cắn môi đến xuất huyết bài thơ này do người đó chỉ nàng bảo rằng chỉ cần nàng đọc thì nàng ta cũng không thể nào đáp được, vậy mà tại sao? tại sao? 
“Tuyệt Lâm muội bây giờ đến phiên tỷ a.” Kỳ Nhi không cho nàng cơ hội tráo trở nữa bắt đầu tiến công. 
“Kỳ Nhi tỷ đọc đi.” Tuyệt Lâm bày ra bộ mặt tươi cười, nhưng Kỳ Nhi thấy nàng ta lo lắng vô cùng mắt cứ láo liên. 
“Khụ, Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.” Kỳ Nhi chọn bài này là vì nhớ quê nhà, nhớ khi còn ở hiện đại đám bạn ồn ào đọc bài này khi mới học, nhớ chúng tỷ muội ở Mãn Nguyệt Lâu cả tháng rồi chưa gặp, nên khi đọc lại tạo ra cảm xúc biệt ly. 
“Hay, thơ hay.” 
“Hay quá!” 
“Cô nương làm thơ thật hay.” 
Tiếng hô khen ngợi không ngừng vang lên nhưng vào tai Kỳ Nhi lại không thấy vui một chút nào, chỉ mong mau kết thúc cho xong. Trên đài một đôi mắt như chim ưng cứ nhìn vào Kỳ Nhi, Hiên Viên Hạo không ngờ nữ tử này lại thi thơ hay đến thế khiến hắn ngỡ ngàng. 
Vòng đầu tiên không bàn cãi gì nữa Kỳ Nhi thắng, vòng hai thi thêu thùa, thôi bắt Kỳ Nhi thêu bông thêu hoa không bằng cho nàng ta thanh kiếm đi luyện công vài tiếng còn thực tế hơn ấy chứ. Kết quả Vòng hai Kỳ Nhi thua thảm hại. 
Vòng ba thi ca vũ, hắc hắc vòng này thật thú vị nha, đề nàng xem nha đầu kia múa như thế nào đã, Thương Tuyệt Lâm bước lên đài sau khi thay quần áo, Kỳ Nhi cũng về sau cánh gà chờ tới phiên mình, chỉ mong mau lấy thuốc giải cứu Ca ca thôi.
Tuyệt Lâm áo váy thướt tha, nàng cho một nhạc sư lên giúp nàng đàn, nàng bước ra giữa sân tay áo vun lên xoay tròn, hai tay khóa lại với nhau làm thành chữ thập, hai chân chéo bước nhẹ từng bước. 
Kỳ Nhi từ trong nhìn ra nhíu chặt mày: cái kia không phải là Tây Thiên Vũ Khúc sao, đó là nhạc ở hiện đại mà hơn nữa theo nàng biết thì nơi đây không thông với lịch sử làm sao nàng ta biết bài này, trừ khi nàng ta cũng là xuyên không qua đây, y phục nàng ta mặc nhìn kỹ một chút tương tư như quần áo ấn độ. 
Tiếng đàn ngân vang của, điệu múa uyển chuyển thu hút không ít người nhìn theo. 
“Múa đẹp lắm.” 
“điệu múa nàng ta thật linh hoạt uyển chuyển, chưa từng thấy ai múa đẹp như vậy.” 
Nhạc ngừng Tuyệt Lâm cuối người chào mọi người, quay sang cười với Hiên Viên Hạo xoay người bước vào trong làm cái nháy mắt tinh nghịch với Kỳ Nhi. 
Đến tột cùng nàng ta là ai đây là xấu hay tốt, có nên gặp riêng nàng ta nói chuyện hay không?, Kỳ Nhi trong lòng tính toán. 
“Kế tiếp đến phiên tỷ kìa.” Tuyệt Lâm vỗ nhẹ vai nàng giọng nói ôn hòa vô cùng. 
Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, Kỳ Nhi bước lên sân nàng vừa thay một bộ lục y nhạt màu, cổ tay hơi xòe ra, tóc thì vẫn như cũ vấn lên bằng tam trâm, nhẹ nhàng di chuyển đi đến chỗ nhóm nhạc sư, khẽ ngâm hai lần bài hát nàng sắp múa, các nhạc sư kia gật đầu nàng liền xoay người lên sân, liếc nhìn hắn một cái nàng nói khẩu hình miệng: Ngươi. đừng. quên. khi. ta. thắng. phải. đưa. ra. Thiên. Niên. Cổ. 
Hiên Viên Hạo nhìn nàng làm khẩu hình với mình, tự nhiên cảm giác thấy nàng khả ái vô cùng thật muốn lấy tay véo thử hai má của nàng, xem gương mặt khi nàng giận dỗi như thế nào? 
Tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên du dương trầm bổng, Kỳ Nhi đi bước ngắn đi từ từ vào giữa sân thong thả như đang dạo phố, tiếng cổ cầm nhẹ vang nàng đưa hai tay chấp lại hình cầu đặt trước ngực nhìn xuống mọi người, rồi hai tay bung ra từ trong cổ tay áo thoát ra hai dãy lụa, nàng bắt đầu di chuyển: 
“Ta đến bên Cạnh chàng và đã thấy những giọt lệ của chàng. 
Lòng ta trào dâng một cảm xúc thật ấm áp nồng nàn. 
Ta chẳng muốn thấy nước mắt của chàng lại rơi nữa. 
Ta quyết định giúp chàng xóa bỏ cảm giác thất tình để trở lại cuộc sống bồng lai tiên cảnh. 
Nụ cười của chàng khiến ta say mê khiến lòng ta rối loạn. 
Máy tóc dài đen bóng phấp phới đã chiếm lấy nhu tình của ta. 
Ánh mắt thâm tình của chàng trong như nước hồ trên đỉnh thiên sơn.
Dáng vẻ kiên cường của chàng khiến tình cảm trong lòng ta càng kiên định hơn. 
….. 
Ta đến nhà chàng thấy chàng bên tình nhân cũ. 
Nụ cười chẳng còn trên khuôn mặt chỉ còn hai dòng lệ thủy. 
Trong đôi mắt đen tối này chỉ còn nỗi đau không sau diễn tả được. 
Ta giữ lại bức thư tình đã viết cả đêm qua, ta trói lại ái tình của mình. 
Chàng đến bên ta an ủi ta đừng khóc nữa. 
Chàng trao cho ta một nụ hôn dịu ngọt dỗ dành ta đừng đau thương nữa. 
Chàng nói rằng chàng cần một ái tình chân thật, chứ không cần những lời hoa mỹ. 
Ta không muốn nghe chàng giải thích nữa, chàng là tên tiểu tử không tốt. 
……. 
Đến một ngày chàng lên thiên sơn chẳng quay trở về. 
Ta tìm chàng, thấy thân thể chàng vùi trong băng tuyết. 
Chàng giữ chặt đóa hồng liên trước ngực để tặng ta. 
Ta mới hiểu rằng đó là lời xin lỗi chàng dành cho ta. 
Ta mới hiểu rằng đó là lời tỏ tình cuối cùng của chàng với ta.” 
Kỳ Nhi múa xong ngước lên nhìn mọi người chỉ là một mảng im lặng, khóe miệng nàng giật giật: trời ạ sao lần nào nàng múa xong cũng im lặng vậy cho vài cái vỗ tay cũng không được à. 
“Ta trong cuộc đời lần đầu tiên nghe được một giọng ca trong trẻo như vậy.” 
“Lời bài hát thật bi thương quá.” 
“Giống như đang nghe một câu truyện vậy, nàng ta còn múa đẹp hơn cả người khi nãy.” 
“Nếu ta có một tình lang giống như trong bài hát ấy vậy dù chết cũng đã mãn nguyện rồi.” 
“Clap clap” Tràng vỗ vang và khen ngợi lên khi mọi người hoàn hồn lại thì lúc đó Kỳ Nhi đang hậm hực từng bước ra khỏi sân, nghe tiếng quay lại mới vui mừng nàng tưởng họ cảm thấy nàng múa không đẹp bằng Tuyệt Lâm chứ, và khỏi cần nói thêm Kỳ Nhi ba thắng hai xem như thắng. 
Và một khúc mắc là tại sao Tuyệt Lâm lại có thể ngâm bài thơ hiện đại, múa được điệu Tây Thiên Vũ khúc, Kỳ Nhi quyết định phải hẹn nha đầu đó ra nói chuyện rõ ràng, nàng cảm thấy nha đầu đó không đơn giản. 
… 
“Tuyệt Lâm muội thua.” Hiên Viên Hạo ánh mắt sắc bén trừng nàng. hắn phải dứt khoát không thể dây dưa đến sau này được. 
Đợi cho Tuyệt Lâm ấm ức không cãi lại được quay đầu bỏ đi nàng mới đi đến trước mặt hắn: “Hạo Kỳ, lời ta hứa đã thực hiện xong, mau giao Thiên Niên Cổ ra đây.” Kỳ Nhi mắt lạnh trừng lại hắn. 
“Chưa bái đường ta đưa rồi cô dâu chạy mất thì sao?.” Hiên Viên Hạo cong môi tạo một nụ cười nhạt nhìn nàng, thấy nàng hai má đỏ bừng vì tức không hiểu sao cảm thấy rất thỏa mãn, cất bước đi hắn còn công vụ chưa xử lí xong. 
“Ngươi,…Cổ Vương xem ta thu phục ngươi.” Kỳ Nhi xoắn tay áo bắt đầu nhào vào bếp xả stress. 
Thành thân được định vào mười ngày sau, nhưng Kỳ Nhi nói càng nhanh càng tốt nên rút ngắn còn năm ngày. Giỡn sao Ca ca nàng còn nằm trên giường chờ Thiên Niên cổ nếu như chậm một ngày Ca ca lại đau thêm một ngày nàng làm sao nhẫn tâm. 
Cũng từ hôm đó, Tuyệt Lâm dấu mình trong phòng ăn cơm cũng trong phòng không ra ngoài, có lẽ tiểu hài tử lại giận dỗi rồi đây. Nàng dùng Tiểu Vũ đưa tin cho các tỷ muội biết nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, có lẽ mọi người ngạc nhiên lắm aiz tại sao số nàng lại xủi xẻo như vậy. 
Năm ngày này mọi người chạy ngược chạy xuôi, những người hầu trong Tuyết Vũ Lâu này cũng cung kính hơn khi nói chuyện với nàng, hắn phân phó cho nàng một nha hoàn nhưng nàng nói muốn Tiểu Vy thế là nha đầu đó theo hầu nàng, hiện giờ đang trong phòng ca bài ca con cá về mấy cái bộ đồ tân nương và nghi lễ người Miêu, vì cổ vương không thích tập tục Trung Nguyên. 
“Phu nhân người xem cái này rất đẹp cài lên cho người thật xứng.” Tiểu Vy hí hứng lấy cái trâm cài cho nàng. 
“Tiểu Vy em cắm nữa đầu ta sẽ gãy đó.” Nhìn cái đầu gần hai mươi cây trâm trong gương nàng muốn ngất đi cho rồi. 
“Vậy chúng ta không cài trâm nữa em giúp người thử áo.” Nàng ta lại tung tăng đi lấy bộ váy tân nương người Miêu lại bắt nàng thay, nàng mà không thay nàng ta sẽ lại mếu máo cho mà xem, sao mà khổ vậy nè. 
“woa, em nói là hợp với phu nhân mà, người xem đẹp lắm phải không.” Nàng đứng yên một chỗ tùy ý Tiểu Vy xoay nàng qua lại. 
“Uk, đẹp lắm.” Nàng đáp cho có lệ. 
“Tiểu thư khuya rồi người nghĩ ngơi đi em thu dọn đồ đạc.” Tiểu Vy giúp nàng trải giường thu dọn các thứ rồi bước ra ngoài. 
“Làm sao bây giờ không lẽ thành thân cùng hắn thật sao? tuy hắn rất đẹp nhưng là nàng không thương hắn nha.” Kỳ Nhi dò đầu bức tóc, xem có nên trong lúc động phòng mà hạ độc hắn luôn không. 
“A, tiểu Vũ ngươi về rồi.” Kỳ Nhi thấy Tiểu Vũ bay về liền chạy lại, ôm lấy nó lấy thư từ chân của nó ra xem. 
Kỳ Nhi vạch thư ra xong cứng đờ trong thư gọn gàng bốn chữ cũng không biết là ai viết: “Trăm năm hạnh phúc” 
Sau đó từ trong phòng Kỳ Nhi tiếng la kinh thiên động địa dọa cho lũ chim bay tán loạn. thú hoang trong vòng mấy dặm chạy sạch không còn con nào, nàng phồng má trợn mắt đem lá thư đi đốt, rồi xoay mình leo lên giường ngủ, mặc kệ không quan tâm nữa nếu thiếu ngủ da sẽ mau nhăn không đẹp. 
Tiểu Vũ bay lại giường, cuối đầu chui vào chăn, xoay người lại ló đầu ra ngoài, một người một thú cứ như vậy ngủ say.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.