Hai người dùng bữa nhưng không khí có phần hơi gượng gạo một chút, Kỳ Nhi ít nói hơn bình thường Hiên Viên Hạo lại hỏi nàng chuyện trong Mãn Nguyệt Lâu, Kỳ Nhi chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện.
Bữa cơm đó cũng dùng xong, vì để mắt hắn dần thích nghi hơn nàng đưa hắn ra ngoài phố trong tiểu trấn đi dạo, trấn nhỏ nên cũng chỉ có vài hộ dân buôn bán, vài tiểu điếm cùng quán ăn.
Đi một lát Kỳ Nhi thấy ven đường có một tiểu cô nương tuổi chừng bảy tám đang ngồi bán các mảnh ngọc bội. Gặp nàng đi qua bèn níu áo: “Tỷ tỷ mua miếng ngọc bội đi.”
Kỳ Nhi nhìn kĩ cô bé kia sắc mặt vàng vọt xanh xao, là do thiếu ăn nên người rất ốm nắm vạt áo của nàng cũng không có khí lực, nhưng đôi mắt to tròn rất sáng khiến nàng nhớ đến Minh Châu cũng có đôi mắt trong veo như vậy.
Trong sạp quầy nhỏ của cô bé chỉ khoảng năm sáu miếng ngọc nhưng chỉ là loại tầm thường không có gì quý giá cả, nhìn cô bé đưa đôi mắt đã rất hốt hoảng và mờ mịt nhìn nàng thở dài khẽ nói: “Muội muội, tỷ tỷ không mua ngọc bội, nhưng ở đây có ít ngân lượng muội lấy đi mua chút đồ ăn đi.”
Tiểu cô nương lắc đầu nói: “Không được, mẫu thân đã dạy không thể nhận tiền không của người khác, tỷ tỷ mua miếng ngọc bội đi.”
Kỳ Nhi bật cười cô bé nàng cũng có cốt khí ghê lắm, xem ra mẫu thân của nàng đã giáo dục rất tốt: “Muội muội tên gì nha, nhà còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vuong-xem-ta-thu-phuc-nguoi/1497034/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.