Bảy giờ tối một ngày nào đó của tháng mười một, Hứa Ngôn bước một mình trên đường cái. Cậu đeo cặp sách, vừa đi vừa đọc tiểu thuyết trong chiếc di động cầm trên tay. Sao thế này? Truyện mới ổn ổn một chút để đọc càng ngày càng ít, các tác giả cũ cũng toàn rơi vào kiểu viết lối mòn cũ rích. Hứa Ngôn thở dài, cảm nhận sâu sắc về một nguy cơ đang bày ra trước mắt.
Hết truyện để đọc rồi. Đối với Hứa Ngôn, người đã bắt đầu đọc văn học mạng từ tiểu học mà nói thì chuyện không còn tiểu thuyết để đọc là một nan đề vô cùng, vô cùng nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn cả chuyện làm mất tiền ăn cơm. Có thể nhịn đói một ngày nhưng lương thực tinh thần làm sao có thể bị cắt đứt được? Nhất là từ hồi lên cấp ba tới giờ, gu đọc của Hứa Ngôn càng lúc càng kén chọn. Lúc trước, cậu có thể say sưa đọc tiểu bạch văn nhưng bây giờ một chương cũng không đọc nổi, thế mà trên trang đầu các website lớn bây giờ lại luôn xuất hiện những thứ như vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.