Bạch Đốc và Cổ Cách, hai người vốn luôn gắn bó với nhau không thể tách rời. Thế nhưng có một ngày sự gắn bó kia bị chặt đứt. Mỗi người luôn có giới hạn nhất định. Khi động tới giới hạn kia tất cả đều sẽ mất bình tĩnh mà phá vỡ. Ngày hôm ấy Bạch Đốc đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Cố Cách. Cố Cách luôn nghĩ mình ép Bạch Đốc ở bên mình dùng tình yêu của mình mà chiếu cố Bạch Đốc. Thế nhưng hóa ra là do cậu tự đa tình. Tình cảm của cậu chỉ là trò cười cho người ta để người ta đem ra vũ nhục. Chi bằng cậu rời đi để tình cảm của mình ngủ yên.
Lần rời đi của Cố Cách làm cho Bạch Đốc hoảng loạn. Vốn luôn nghĩ Cố Cách sẽ không bao giờ rời xa mình thế nhưng hôm nay cậu đi. Không một lời nói không để lại sợi dây liên kết nào để tìm ra cậu. Con người luôn là vậy chỉ tới khi mất đi mới thấy hối hận mới nhận ra sai lầm muộn màng. Phải chăng từ lúc nào mà đến cậu cũng không hay mình đã yêu Cố Cách. Có phải sự phát hiện này đã quá muộn màng. Cậu không thể để tình yêu của mình cứ như vậy mà biến mất. Cậu tin rằng mình sẽ tìm được Cổ Cách chứng minh cho anh thấy cậu cũng yêu anh yêu anh tới nhường nào.
Ngày gặp được anh cậu sẽ mỉm cười mà nhõng nhẽo” Cố Cách, Bạch Đốc của anh rơi rồi!” Chỉ mong rằng hai người sẽ tìm được nhau sẽ không bao giờ bỏ lỡ nhau một lần nào nữa. Để câu chuyện tình yêu kết thúc bằng cái nắm tay thật chặt của cả hai.