Bạch Đốc trong lòng rối bời, không biết làm thế nào để bình tĩnh lại được. Một đêm không ngủ được, trời rất nhanh đã sáng, miệng vết thương trên người cậu ẩn ẩn có chút đau.
Vào lúc này cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, trái tim Bạch Đốc chợt đập nhanh hơn. Ánh mắt theo phản xạ nhắm lại.
Cố Cách đi tới, ngồi bên giường thật lâu, lâu đến mức Bạch Đốc sắp không thể chịu được nữa, hắn mới vươn tay thật cẩn thận xốc chăn lên. Cố Cách từng chút từng chút vén áo ngủ của Bạch Đốc lên, động tác thong thả chần chờ.
Lồng ngực Bạch Đốc dần dần lộ ra, cùng với vết sẹo dữ tợn bao trùm ngực trái.
Trong bóng tối, Cố Cách nghiêm túc cẩn thận nhìn nơi đó, hắn không dám chạm vào, kia nhất định là rất đau.
Cố Cách kéo chăn lại cho Bạch Đốc, Bạch Đốc cho rằng hắn muốn đi, không ngờ Cố Cách lại mở miệng.
“Không ngủ được?”
Bạch Đốc xấu hổ mở mắt ra.
Cố Cách cúi xuống, dựa vào Bạch Đốc gần một chút: “Tôi cũng không ngủ được, muốn cùng cậu nói chuyện một lát.” Hắn dừng một chút, giống như đang chuẩn bị tiếp theo nên nói như thế nào, qua một hồi mới tiếp tục mở miệng, “Vị trí của Du Khô trong giới giải trí còn chưa vững, tôi đang tính ký hợp đồng với công ty hắn, thời gian sẽ dài đấy.”
Bạch Đốc bình ổn hơi thở nhìn Cố Cách, không chớp mắt, cậu có cảm giác Cố Cách tựa hồ muốn nói điều gì đó, đằng sau câu nói kia hẳn là có hàm ý gì đó, là thật… Hắn muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi/143148/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.