Cuộc sống bắt đầu tốt đẹp lên. Tất cả mọi người trong công ty đều cảm thấy ông chủ của mình gần đây mặt mũi hiền lành, có khi thậm chí còn tốt bụng dễ gần khen ngợi bọn họ.
Bạch Đốc nghĩ rằng chình mình với Cố Cách có thể hạnh phúc, gương vỡ lại lành, nhưng mỗi lần nghĩ đến đây cậu lại lâm vào im lặng, đem “gương vỡ lại lành” gạch đi, đổi thành “khởi đầu mới”. Mặc dù có chút không đúng lắm, nhưng cậu vẫn nhịn không được đắc trí, không ngừng tưởng tượng, có thể cùng Cố Cách bắt đầu lại, rất hạnh phúc.
Nhưng quá khứ đau xót không có cách nào lau đi, Bạch Đốc cũng không nguyện ý quên.
Bạch Đốc rất ít khi gặp ác mộng như trước, ngực cũng không còn đau nữa. Nhưng rõ ràng là không mơ thấy vậy mà nửa đêm cậu vẫn giật mình tỉnh giấc, trong lòng hoảng hốt, chỉ có thể dựa vào Cố Cách gần một chút mới có thể an tâm.
Bạch Đốc cũng ý thức được, Cố Cách rất ít khi cười với cậu, cũng rất ít khi ôm cậu. Đôi lúc chỉ là da thịt vô tình chạm vào nhau đều có thể mang đến cho cậu thỏa mãn rất lớn. Bạch Đốc nghĩ, Cố Cách có lẽ không thể yêu cậu giống như trước đây, thế nhưng tương lai phía trước còn rất dài, cậu có cả một đời để đối tốt với hắn. Cậu có thể đợi, vĩnh viễn sẽ không buông tay lần nữa.
Vết sẹo trên ngực Bạch Đốc truyền đến một chút đau đớn, cơn đau len lỏi tràn vào trong lòng. Bạch Đốc nguyện ý hưởng thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi/2285529/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.