Bạch Đốc vội vàng ôm lấy áo ba lỗ của mình vọt tới thùng rác.
“…”
Khó trách hắn không nói là xé rách mà là kéo đứt.
Bạch Đốc tiếc hận nhìn chiếc quần lót hình trữ T trên tay, “Không thể mặc a.” Sau đó cúi đầu nhìn bên dưới chính mình, khoa tay múa chân nói, “May mắn là em không thích rằn ri a, không thì tiếc lắm.”
Cố Cách nhíu nhíu mày, cảm giác như hắn chưa từng hiểu được Bạch Đốc vậy, cái loại đau khổ nhìn “trứng” kia là cái gì hả?
Bạch Đốc cuối cùng cũng chịu buông cái quần lót xuống, một lần nữa đem lực chú ý dời lên chiếc áo còn nguyên vẹn.
Tuy rằng không có màn kinh hỉ như mong muốn nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Bạch Đốc lúc này.
Cậu vội vàng tháo caravat xuống.
“Em mặc luôn sao?” Cố Cách trong lòng có chút chờ mong.
“Đúng vậy a.”
Bạch Đốc không chờ được cởi xong cúc áo, dứt khoát cầm lấy hai bên cổ áo dùng sức xé ra, mấy cái cúc áo nhảy nhót trên mặt đất.
Cố Cách tiếp được cái áo sơ mi cậu ném ra sau, nhanh chóng cúi xuống nhặt hết đám cúc áo rơi trên mặt đất, không may để Bão Bão nuốt phải thì không tốt chút nào, thuận tay nhặt lên cả cái caravat.
Cố Cách đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn Bạch Đốc, dừng lại một chút, nhất thời buông hết mấy thứ trong tay. Hắn khó có được lộ ra vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt dừng trên lưng Bạch Đốc, con ngươi dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi/2285499/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.