Cố Cách mở cửa phòng ra, Bạch Đốc lập tức ngã lăn vào chân hắn. Cố Cách theo phản xạ tung một cước đá văng ra.
Nhìn người kia chật vật lăn hai vòng, mí mắt Cố Cách không tự nhiên mà giật giật.
“Hơn nửa đêm rồi cậu còn ngồi ở đây làm gì?”
“Chờ anh ngủ.” Bạch Đốc xoa xoa chỗ bụng bị đá đau, cũng không đứng lên, “Mới chờ một chút đã ngủ quên mất.”
Bạch Đốc ngửa đầu nhìn Cố Cách, giống như con chó nhỏ mong ngóng được vuốt ve vậy.
“Tự đi ngủ đi.”
“… Anh thì sao?”
“Soạn nhạc.”
Bạch Đốc há miệng thở dốc, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Cố Cách chặn ngang.
“Sợ ồn sao?”
Bạch Đốc mạnh lắc đầu, muốn nói cái gì đều quên.
Cố Cách thức trắng đêm, Bạch Đốc ôm đầu gối ngồi bên cạnh. Thân hình một mét tám ngồi cuộn tròn ở góc sô pha. Người đàn ông khí phách ngày thường lúc này lại nhu thuận như con chó nhỏ.
Cậu nhìn bóng lưng Cố Cách, ánh mắt mờ mịt, trong lòng rối bời, không biết đang nghĩ điều gì.
Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt mình cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, không cần phải trôi giạt khắp nơi nữa rồi. Nhưng là cậu vẫn không yên tâm, bằng trực giác cậu cảm thấy Cố Cách vẫn muốn rời đi.
Khi đó mình nhất định sẽ lại lang thang phiêu bạt.
Cậu không muốn tiếp tục như vậy.
Cậu đã vố số lần tưởng tượng đến bộ dáng chính mình năm mươi năm sau.
Tóc bọn họ đều đã trắng xóa, nằm dưới tán cây ngô đồng bị ánh nắng xuyên qua, nhắm mắt, đánh một cái ngáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi/143143/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.