Tình yêu chính là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này. Cánh cửa tình yêu chính là cánh cửa của hạnh phúc. Xuyên trở lại thời đại của năm trăm năm trước, hóa ra là định mệnh đã sắp đặt, để cho Tiêu Lăng Nguyệt có thể tìm thấy được nửa kia của cuộc đời mình. Nơi chiến tranh loạn lạc, tia lạnh lẽo bắt đầu che lấp đi toàn bộ ánh sáng, người chính là tia nắng ấm áp duy nhất đến với Tiêu Lăng Nguyệt.
Tình yêu thật là thần kì, có thể xuyên kiếp như vậy lại làm cho càng thần kì hơn nữa. Trên thế giới này có vô số người, nhưng để tìm được người mình yêu thật sự là khó khăn vô cùng. Nếu như đã yêu, vậy thì đến, chờ đợi một tương lai tương sáng hơn, hạnh phúc hơn. Đối với Tiêu Lăng Nguyệt, gặp gỡ người ấy chính là định mệnh, là phép màu, là một bản tình ca hạnh phúc. Tiêu Lăng Nguyệt yêu người ấy, yêu là phải hi sinh, phải đánh đổi...
Trong muôn vàn tia nắng, lại không có sự ấm áp nào dành cho cô. Trong muôn vàn hi vọng, lại chẳng có điều ước nào có thể thực hiện. Cô không cần gì hết, chỉ cần người ấy cười, cần người ấy hạnh phúc. Bước chân dẫu cho lệch nhịp cũng không muốn rời xa. Đó chính là sự bất chấp khi đối mặt với tình yêu...