Nhà bị tàn phá, tên bay khắp nơi, lửa lớn hừng hực thiêu cháy đống tàn tích còn lại.
Vẫn tiếp tục giết hại, phản kháng vẫn chưa ngừng lại.
Tiêu Lăng Nguyệt cưỡi trên lưng ngựa, đấu một chọi ba, anh dũng chém giết ba sơn tặc. Thời gian chiến đấu quá lâu, hơi thở nàng bắt đầu dồn dập. Áo trắng bị máu tươi thấm ướt, nhiễm lên không biết là máu của bản thân hay máu của địch nhân.
“Lăng Nguyệt sama, ngài mau chạy đi!”
“Đúng vậy, Lăng Nguyệt sama, ngài mau chạy đi, chúng ta không thể liên lụy đến ngài a!”
Lại một thôn dân ngã xuống trong vũng máu, trước khi chết vẫn không quên nhắc nhở pháp sư đối với bọn họ có ân tình rất lớn.
“Không!” Đối với đám sơn tặc nhe răng cười kia, Tiêu Lăng Nguyệt dứt khoát phun ra một chữ.
Là nàng luôn thật ích kỉ, ích kỉ đến nỗi thừa nhận bọn họ chỉ tồn tại trong truyện, sẵn sàng trốn ở một bên lạnh mặt xem hết thảy! Nhưng mà… được người khác cần đến như vậy, cảm giác nhớ thương trở lại, trong nháy mắt sự tồn tại của nàng liền có ý nghĩa.
Không bị lãng quên, không bị vứt bỏ. Bất kể thiệt hơn, nàng đều không hối hận!
Cánh tay cầm kiếm ngày càng nặng nề, miệng vết thương trên người cũng ngày càng tăng nhiều hơn. Bọn sơn tặc đùa cợt khiêu khích cô gái đã lực bất tòng tâm này. Hắc hắc, nữ nhân vẫn là không cần quá mạnh mẽ, bằng không… vẫn là trừ bỏ đi!
“A —— “
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, mọi người nghe được liền phát lạnh.
Mọi người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-sesshoumaru/125167/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.