Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta không có quyền lựa chọn số mệnh của bản thân mình và tôi cũng không ngoại lệ! Tôi tên Lâm Tuệ Nghi, 18 tuổi. Tôi còn có một người chị gái song sinh, chị ấy tên Lâm Tuệ Hy, bằng tuổi với tôi, chị ấy là người thông minh, hiền lành, dịu dàng và rất tài giỏi. Chắc hẳn nhiều người nghĩ tôi thật may mắn khi có một người chị như vậy! Cũng đúng, tôi rất yêu thương chị của mình. Nhưng! Mọi người có hiểu cảm giác của một cái bóng không? Nếu chị tôi là một người hoàn hảo thì tôi là một kẻ bỏ đi.
Mẹ tôi mất khi mới sinh chúng tôi, do cơ thể vốn yếu ớt lại mang song thai, bác sĩ khuyên mẹ tôi nên chỉ giữ lại một đứa bé để bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, và người được chọn để bỏ chính là tôi. Nhưng vì có bản năng của một người mẹ, nên mẹ tôi không đồng ý và đã cố hết sức giữ tôi lại. Vào ngày sinh, tôi biết mẹ đã phải chịu sự đau đớn thế nào! Rồi mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng khi sinh ra tôi.
Và kể từ đó, tôi luôn bị ba mình ghẻ lạnh. Ông nói tôi là nghiệp chướng vì tôi nên mẹ tôi mới chết, bao nhiêu sự quan tâm và yêu thương ông đều dồn hết vào cho chị của tôi. Tôi luôn bị đem ra so sánh, bị hắt hủi bởi chính ba ruột của mình. Trong mắt ba, tôi là một cái gai không đáng để tồn tại, trong mắt người ngoài tôi là một bàn đạp để chị tôi được đẩy lên cao.