- Ê mấy người biết chuyện gì chưa.
- Chưa, chuyện gì vậy?
- Nghe nói Lâm Gia sắp phá sản đấy.
- Có thật không đó, cô đừng nói linh tinh nha.
- Tôi nói thật mà, sáng nay có một đám người kéo đến đòi nợ đó.
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao?
- Còn làm gì nữa mau dọn đồ rồi rời khỏi đây thôi.
Một đám người lạm tụ tập lại nói chuyện và những câu chuyện đó đã lọt vào tai cô.
- Mấy người không có việc gì làm hay sao mà ở đây họp chợ vậy.
Cô bất ngờ cất tiếng nói làm đám người kia giật mình lùi lại.
- Ba tôi trả lương cho mấy người là để mấy người làm việc chứ không phải đứng buôn chuyện.
- Xía, Lâm Gia sắp phá sản rồi làm gì còn tiền mà thuê chúng tôi nên cô đừng lên giọng cô chủ chứ Tuệ Hy.
Nữ người liếc mắt nhìn cô, giọng nói thì chua ngoa.
" Tuệ Hy? À cũng phải thôi, cô bây giờ đã là Tuệ Hy rồi. Họ không biết là chị ấy đã bỏ đi "
Cô nắm chặt bàn tay lại, nhếch môi cười tự chết giễu bản thân.
- Mấy người nghe cho kỹ đây, dù cho Lâm Gia có ra sao đi nữa thì cũng chưa bao giờ nợ tiền công của các người. Ai muốn ở lại tiếp tục làm việc thì tôi sẽ vẫn trả lương đầy đủ, còn ai không muốn ở lại thì có thể đi tôi không giữ.
Cô liếc nhìn đám người kia một lượt rồi bỏ đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-song-sinh/2110477/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.