- Xoảng.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai.
Từng mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà và kèm theo đó là những giọt máu rơi.
Một vệt máu lăn dài trên khuôn mặt của cô, cô ngước nhìn ba mình bằng đôi mắt bi thương.
Cô đau lắm, không phải đau do vết thương mà là do người đàn ông trước mặt, người mà cô từng gọi tiếng ba. Cô đã làm gì sai, chả nhẽ việc cô được sinh ra trên cõi đời này chính là sai lầm.
Ba của cô có chút lúng túng vì biết mình đã lỡ tay nhưng rồi sự lúng túng đó cũng qua đi thay vào đó là khuôn mặt nghiêm khắc.
Còn Tuệ Hy có hơi bất ngờ vì hành động của ba mình.
- Mày mau ra ngoài sân quỳ cho tao, không được phép của tao thì không được bước chân vào căn nhà này.
Ông ta tức giận nói lớn rồi bỏ vào phòng làm việc.
- Lần này em gây ra họa lớn rồi, chị cũng không giúp được em đâu.
Tuệ Hy nhìn cô nói bằng giọng trách móc nhưng trong lòng cô ta đang cười hả hê.
Cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay người bước ra ngoài và quỳ trước sân.
1 Tiếng trôi qua
- Ê sao tôi thấy tội cho cô Tuệ Nghi quá, nhìn cô ấy không được khỏe vậy mà vẫn phải quỳ suốt 1 tiếng đồng hồ.
Một người làm lên tiếng.
- Trời tôi thấy có tội gì đâu, cô ta làm thì cô ta chịu thôi, ai biểu cô ta ngang ngược thích cãi lời ông chủ làm chi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-song-sinh/2110467/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.