Dương Triết vội mở cửa phòng tắm, đập vào mắt anh chính là cô đang ngồi trong góc, khuôn mặt nhợt nhạt, cổ tay chảy rất nhiều máu hoà cùng với làn nước.
Anh vội chạy vào lay cô tỉnh dậy, miệng không ngừng gọi lớn:
- Tuệ Nghi, Tuệ Nghi. Cô mau tỉnh lại cho tôi, cô không được chết khi chưa có sự cho phép của tôi.
Không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, anh vội bế cô ra ngoài rồi đặt cô nằm lên giường.
Dương Triết lấy băng quấn cổ tay cô lại để kìm máu, anh ta gấp gáp lấy điện thoại gọi cho bác sĩ nhưng bị một giọng nói yếu ớt cản lại:
- Tại...sao...lại cứu...tôi.
Anh quay về phía cô, ánh mắt của cô từ từ mở nhìn lên trần nhà.
Cô thắc mắc là tại sao mình chưa chết, tại sao anh ta lại cứu cô? Không phải anh ta căm ghét cô lắm sao?
- Cô nghĩ cái gì trong đầu vậy hả, cô thật sự muốn chết sao? Cô nghĩ cô dùng cái chết để thoát khỏi tôi được hả? Nếu cô chết thì tôi sẽ không để yên cho Lâm Gia, ba cô cũng sẽ được tuẫn táng theo cô. Nên cô hãy biết điều đóng cho trọn vai của kẻ thế thân đi.
Dương Triết tức giận nói lớn rồi bỏ đi ra khỏi phòng.
Cô nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi, cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc đến mức bật máu. Còn gì đáng sợ bằng việc sống không được, chết cũng không xong.
Anh tức giận bước xuống phòng khách, xong đi thẳng ra tầng gara lấy chiếc xe lamborghini phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-song-sinh/2110495/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.