Năm đó, hắn là một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt xanh xao vì thiếu dinh dưỡng, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời. Đó là thời kỳ nền kinh tế bao cấp vẫn chưa rời khỏi cuộc sống mọi người, một phiếu lương thực 2,5kg có thể đổi được hai chiếc bánh nướng rắc vừng nóng hổi, đủ để hai người ăn no nê.
Chính vì quyết tâm muốn đưa em gái đến trường học, mà hai an hem hàng ngày phải lăn lộn ở bãi rác nhặt phế liệu. Ở thời điểm đầu những năm 90, sự xa xỉ lãng phí dường như không liên hệ gì đến cuộc sống của mọi người, cho dù là tuýp thuốc đánh răng dùng hết rồi mà người ta cũng không nỡ ném nó đi. Cho nên ở thời điểm này vẫn chưa có những tỷ phú giàu lên nhờ phế liệu như sau này, những người làm nghề này đại bộ phận còn ở trong trạng thái chạy ăn từng bữa, thu hoạch của hai anh em không phải nói cũng biết là như thế nào rồi.
Hai anh em Tần Phong đến vùng ngoại ô thành phố Thương Châu này từ hơn năm năm trước, khi đó Tần Phong bảy tuổi còn em gái mới ba tuổi. Tần Phong tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng lòng tự trọng rất lớn, dựa vào nghề nhặt rác cậu đã chăm sóc cho cô em gái bé nhỏ của mình, hơn nữa, không bao giờ ăn trộm ăn cướp của người khác, trong sinh hoạt hàng ngày cậu cũng tỏ ra rất người lớn. Cuộc đời của Tần Phong, giống như là một con thuyền nhỏ vươn ra biển lớn, mặc dù đơn sơn lẻ loi giữa mênh mông biển lớn, dù bị sóng to gió lớn vồ vập nhưng vẫn kiên cường bất khuất căn buồm ngược gió lao về phía trước…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.