- Ăn ở tại nhà cậu?
Tần Phong nghe vậy liền trở nên trầm mặc, một lúc sau mới lắc đầu nói:
- Tử Mặc, cho dù vật đó giá trị đến đâu thì cũng là quà mình tặng cho cậu rồi, tiền này…mình không thể nhận được.
- Tần Phong, sao cậu cố chấp thế nhỉ, đừng nói bây giờ cậu không có khả năng tặng quà có giá trị cho mình, mà có đi chăng nữa thì mình nhận cũng sẽ cảm thấy không yên lòng, cậu đừng bướng bỉnh như vậy nữa, tiền này cậu phải nhận.
Nghe những lời của Tần Phong, Lưu Tử Mặc có chút dở khóc dở cười, người bạn này cái gì cũng tốt, duy chỉ có lòng tự trọng quá cao mà thôi.
- Cậu nói cũng đúng, được rồi, tiền này mình nhận, nhưng mình chỉ nhận một nửa thôi, còn lại cậu giúp mình đem trả lại cho ông nội nhé.
Tần Phong nghĩ một chút, liền nhận nửa số tiền, còn lại nhét vào tay Lưu Tử Mặc nói:
- Ăn cơm ở nhà cậu không vấn đề gì, nhưng mình và em gái sẽ không ở đó đâu, còn nữa, mình muốn Lưu gia gia sẽ dạy mình cách phân biệt đồ cổ, số tiền này coi như là học phí nhé.
Quan hệ giữa Tần Phong và những đứa trẻ kia không tốt lắm, cậu cũng không muốn em gái bị người khác coi thường, cho nên không muốn ở lại Lưu gia.
Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là mỗi khi nhìn thấy các bậc cha mẹ cưng chiều con cái mình, trong lòng Tần Phong luôn cảm thấy chạnh lòng và có một cảm giác đau xót khó nói thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-giam/72751/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.