- Cán bộ, oan cho tôi quá, là bọn nó đuổi đánh tôi mà!
Sau khi nghe Hồ Báo Quốc nói, mặt Lý Thiên Viễn lập tức chảy xuống, lần đầu tiên trong đời cậu ta không thể hiểu được, tại sao người bị hại cũng bị trừng phạt?
- Nhiều người như vậy không đánh, tại sao lại chỉ đánh có mình cậu?
Hồ Báo Quốc tức giận đạp Lý Thiên Viễn một cái, mắng:
- Gọi cái gì mà cán bộ? Học thói hư tật xấu của ai thế hả, có thích ăn đòn không?
Thường thường trong tù phạm nhân trưởng thành đều gọi quản giáo là “cán bộ”.
Mà Trại giáo dưỡng này được xây dựng lại từ nhà tù cũ, trong này có một số tù nhân mãn hạn tù lưu lại, cũng tiếp xúc một chút với bọn nhỏ, cho nên lúc nói chuyện riêng đôi khi bọn họ sẽ gọi “cán bộ.”
Lý Thiên Viễn thấy tiếng kêu oan của mình cũng không khiến Hồ Báo Quốc thay đổi chủ ý, đành ngoan ngoãn theo một quản giáo đi vào phòng giam kín.
Hai đương sự đều đã rời đi, không khí trong căn tin nhất thời dịu xuống, đương nhiên, buổi hóng gió một lần một ngày bị hủy bỏ, không biết có bao nhiêu người mắng nhiếc sau lưng hai tên xui xẻo đó.
Nhìn Lý Thiên Viễn ra khỏi căn tin, đồn trưởng Hồ bỗng nhiên chỉ chỉ Tần Phong đang định quay về giam xá, nói:
- Cậu… theo tôi qua đây!
- Tôi sao?
Tần Phong nhìn nhìn xung quanh, chỉ vào mũi mình, nói:
- Đồn trưởng, ngài… gọi tôi sao? Tôi không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-giam/1991907/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.