- Ai, dường như thằng nhóc mày dễ khiến người ta ghét quá ha? Ngày đầu tiên đến đã bị giam kín.
Nhìn Tần Phong đi theo sau mình, Lý Thiên Viễn khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo nở nụ cười, có điều nụ cười này lập tức động đến vết thương trên miệng, cậu ta đau liền mắng luôn:
- Đợi ông đây ra ngoài rồi, nhất định sẽ không tha cho thằng ranh Nhiếp Nguyên Long, mẹ nó, chẳng qua là ỷ nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi, có gì giỏi chứ.
- Đi ra ngoài rồi mới có thể báo thù, nói nhiều cũng vô dụng.
Tần Phong hạ thấp giọng, mở miệng hỏi:
- Đại ca Lý, vì sao anh lại có vẻ như rất sợ bị giam? Bị giam vẫn thoải mái hơn chạy bộ chứ?
- A, nhóc con mày không phải cái hũ nút sao? Lần này sao lại chủ động mở miệng thế?
Sau khi vào Trại giáo dưỡng, Tần Phong chỉ hỏi gì đáp nấy, chưa từng chủ động mở miệng câu nào, bây giờ đột nhiên mở miệng hỏi, khiến cho Lý Thiên Viễn rất ngạc nhiên, quay đầu lại không ngừng đánh giá Tần Phong.
- Thì thầm cái gì đó, không được nói chuyện.
Quản giáo đi phía trước nghe được âm thanh phía sau, quay đầu lại răn dạy một câu.
- Nhóc con, nói cho mày biết, bị giam tuy rằng có ăn có uống, nhưng cái cảm giác này,… Ai, mày đi vào là biết, nhưng đừng có nổi điên đấy.
Sau khi nghe được lời quản giáo nói, Lý Thiên Viễn rụt cổ lại, giọng nói lại hạ thấp hơn nữa, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-giam/1991917/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.