Trần Nguyệt Anh cô có một quá khứ không trọn vẹn khiến cô không muốn nhớ lại. Bởi vì mỗi khi nhớ đến quãng thời gian trước, cô lại đau lòng vô hạn. Có lẽ, thời gian có thể làm lòng người thay đổi, nhưng kí ức lại vẫn như vậy khắc thật sâu, thật sâu, tạo thành nỗi ám ảnh kinh hoàng cả đời không thể nào quên được. Vết thương đó nặng nề cứa vào trong tim, trong trí nhớ. Đau...đau đến vô hạn.
Cuộc đời của Trần Nguyệt Anh vốn dĩ chỉ là một màu u tối. Nhưng từ khi có những người bạn bước chân vào trong cuộc sống của cô, bóng tối đang dần tan chảy, lớp sương mù dày đặc ở trong tim dường như đang dần dần tan biến. Đó có phải là sức mạnh của tình bạn? Hay nó là tình yêu? Trái tim con người không phải làm từ sắt đá. Cho dù có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như thế nào, nó vẫn được chắp vá từ dòng chảy của các mạch máu. Đến chừng nào tim vẫn còn đập, khi đó, hãy tiếp tục ước mơ!
Cuộc đời đơn độc, ai cũng cần có người bạn để sẻ chia nỗi lòng. Vậy mà cớ sao cô lại cố gắng tạo ra khoảng cách vô hình để cô lập chính mình? Nếu đã thực sự coi nhau là bạn thân, vậy thì đừng bao giờ buông tay ra.