Hai năm sau...
Thời gian trôi qua không bao giờ dừng lại khiến con người ta càng trở nên hối hả chạy đua theo nhịp sống chỉ mong kịp mà sống hết kiếp người này. Họ không biết làm sao và làm như thế nào để có thể chậm lại, một lần quay đầu nhìn lại những gì đã trôi qua dù cho đó là kí ức vui hay buồn. Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân vui nhất là khi nào, hạnh phúc nhất là khi nào? Với những người lớn tuổi,cái tuổi gần đất xa trời người ta sẽ nghĩ về khoảng thời gian mình còn trẻ, khi họ như một loài chim còn đang buông rộng đôi cánh trên bầu trời. Còn với những người sắp ra trường, sắp tốt nghiệp hoặc đã đi làm thì có lẽ khoảng thời gian học cấp ba là khoảng thời gian vui vẻ nhất, nhiều kỉ niệm nhất.
Người ta thường dành rất nhiều sự nuối tiếc để nói về quãng đời học sinh, cho dù lúc đó gần như đứa nào cũng chỉ ước được gào lên là không muốn học. Cấp 2 thì còn hơi bé để nghĩ chuyện này chuyện kia, nhưng cấp 3 quả thực là một quãng thời gian tuyệt vời để sau khi chia xa, dù là một vài năm, hay cho đến mãi sau này cũng đều lưu luyến.
Lúc đó, mọi thứ có trong tay chẳng có gì ngoài đám kiến thức từ sách vở bữa thuộc, bữa quên; chẳng có gì ngoài đám bạn lớn xác to đầu, nghĩ ra đủ trò phá phách chọc ghẹo. Rồi những tình cảm ngô nghê, những mối quan hệ sớm nở tối tàn nhưng nhớ mãi không làm sao quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cau-lai-dinh-bo-to-lan-nua-sao/3122516/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.