Từng ngày trôi qua đã 3 năm, nó, Quân và Ngọc lại càng thân thiết với nhau hơn. Đi đâu cũng đầy đủ ba đứa chúng nó. Vào một buổi tối đầu đông trời lạnh,nó đang lang thang trên đường về nhà. Khu nhà nó cách đường lớn cũng không xa lắm chỉ có điều nhà nó lại khuất sau hàng cây tràm lớn. Tiếng gió khẽ rít lên qua từng kẽ lá khô bay xào xạc. Bình thường con đường này đã u ối hôm nay còn tệ hơn. Nó chợt thấy lạnh người cố gắng bước thật nhanh về nhà. Bỗng những tiếng nói cười cợt cất lên:
-Hey nhóc trời đêm sao lại đi lang thang một mình như vậy không sợ sẽ bị bắt cóc sao haha -Tiếng cười khả ố của một tên tóc nhuộm hai màu xanh đỏ.
Nó im lặng cố tỏ ra thật bình tĩnh bước nhanh qua những tiếng cười cợt đó thì bị chặn lại.
-Nhóc làm gì đi vội thế chúng ta nói chuyện chút chứ haha -Một tên khác trong bọn bước lại gần nó.
Tuy nói là nó đã mạnh mẽ hơn, bớt nhút nhát hơn nhưng thật sự bây giờ nó gần như không đứng nổi, cảm giác sợ sệt khi những bàn tay thô ráp kia chạm vào mặt nó. Nó muốn hét.Sao sao thế này? Sao cổ họng nó không mở ra để hét được? Làm ơn ai đó cứu nó, nó không muốn ở đây không muốn...Nó sợ quá nó lại nghĩ về ba nó nếu ba nó còn sống nhất định sẽ bảo vệ nó. Nó khóc rồi ngất lịm vì không chịu nổi. Hình như có tiếng bước chân của ai đó đi tới.Trong tiềm thức nó nghe thầy tiếng cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cau-lai-dinh-bo-to-lan-nua-sao/90812/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.