Cả đời chỉ chấp nhất yêu một người, phải chăng đó chính là cánh cửa dẫn đến thiên đường, hay lại là địa ngục đang chờ sẵn ta bước vào? Dùng tình yêu chân thành, vẽ nên một khúc tình ca. Dùng sự ngọt ngào bất diệt, thêu dệt nên một tình cảm chân chân thật thật, như vậy thật sự là mãn nguyện biết bao. Anh yêu cô rất nhiều. Tình yêu này đã sớm nảy nở tràn lan, tựa như sóng vỗ vào bờ cát dài, lại giống như những cây cỏ ăn sâu bén rễ ở khắp muôn nơi. Cho dù phải đi bất cứ nơi đâu, cho dù phải rơi vào địa ngục, anh vẫn chỉ muốn nắm tay với duy nhất một mình cô.
Tình yêu của anh, trước đây luôn là ngọt ngào vô tận, còn hiện tại, tại sao lại phải đón nhận sự đau đớn? Lẽ nào ông trời không để anh có cơ hội được hưởng thụ tình yêu thương? Cô mất trí nhớ. Cô gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống. Cô tàn nhẫn quên đi anh. Anh đau lòng. Yêu thương anh gửi trao cho cô, tình yêu anh cùng cô vun đắp, trong một giây một phút nói hủy bỏ liền là hủy bỏ sao? Anh không làm được! Cô có thể đã quên đi anh, nhưng anh lại vẫn nhớ. Chỉ cần cô cho anh thời gian, anh sẽ dùng tình yêu của anh để cảm hóa con tim cô.