Lúc Thẩm Thiển nhìn mỹ nam sơmi trắng kia, trong đôi con ngươi thâm thúy không hề có chút ánh sáng, Thẩm Thiển thầm kinh ngạc. Cô đưa mắt nhìn chú trung niên, muốn chứng thực suy đoán của mình. Chú trung niên kia chỉ hơi lắc lắc đầu với cô, lông mày cũng cau lại. Thẩm Thiển lập tức hiểu ra, ánh mắt thăm dò nhìn về phía mỹ nam trước mặt.
Mỹ nam sơmi trắng vẫn chưa mở miệng, trong đôi mắt rõ ràng không có tiêu cự lại có chút thâm ý, anh hơi hơi vươn tay đến, mặt mày rạng rỡ, "Xin chào, tôi tên là Vưu Nhiên."
Thẩm Thiển ngẩn người, nhìn chằm chằm bàn tay anh vươn đến, xương ngón tay dài nhỏ, hình dáng tay rất đẹp. Thẩm Thiển vội vàng cuống quýt vươn tay bắt lấy tay anh, tự giới thiệu, "Xin chào, tôi tên là Thẩm Thiển."
Bàn tay Vưu Nhiên nhất thời siết chặt, Thẩm Thiển bị anh đột nhiên siết chặt tay thì hơi kinh ngạc, theo phản xạ có điều kiện lại muốn rút ra. Vưu Nhiên lại buông ra trước, mỉm cười: "Tên rất dễ nghe."
Thẩm Thiển cười ha ha, cụp mắt xuống, nhìn Thiển Thiển đang cọ dưới chân Vưu Nhiên, "À... Về chuyện Thiển Thiển nhà anh có bầu..." Thẩm Thiển vốn định nói, Lông Xù nhà cô không cùng giống, chó con sinh ra cũng không giá trị gì… Nào ngờ Vưu Nhiên lại tự chêm vào một câu: "Vậy sau này tôi và Thiển Thiển sẽ nhờ cô vậy."
"Hả?" Thẩm Thiển cứ tưởng cô nghe lầm, chớp chớp mắt, mũi môi gì cũng đều run lẩy bẩy, "Anh vừa rồi nói cái gì vậy?"
Vưu Nhiên chỉ cười nhẹ, "Thiển Thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-sy-thu-y-khong-don-gian/106134/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.