Tiểu khu Giang Hạ này nổi tiếng khắp cả thành phố, không chỉ vì giá phòng đắt nhất mà còn có một nguyên nhân đặc biệt chính là không phải cứ có tiền là có thể mua được nhà trong tiểu khu này. Không có mạng lưới quan hệ nhất định thì cũng không thể nào mà cạnh tranh mua được một căn.
Cửa tiểu khu có quy định ra vào rất chặt, ô tô muốn vào phải quẹt thẻ, người ra vào cũng có hạn chế nhất định. Ví như Thẩm Thiển và Lý Mỹ Lệ, xe của hai cô nàng vừa chạy đến cửa tiểu khu Giang Hạ, barrier đã chặn ngang cửa chính, không thể không dừng xe lại.
Hai người một chó vừa bước xuống, bảo vệ ở phòng thường trực từ bên trong đã đi ra, quan sát hai người từ trên xuống dưới vài lần, sau đó tập trung ánh mắt vào Thẩm Thiển, "Cô là Thẩm Thiển?"
"Ơ? Sao anh biết?" Thẩm Thiển có chút kinh ngạc.
Bảo vệ cười thật thà, "Cô có một đặc trưng rất lớn vừa nhìn là biết ngay."
Thẩm Thiển nhất thời vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo nhưng Lý Mỹ Lệ mẫn cảm liền lập tức nhảy dựng lên, hai tay ôm ngực, xoay người đi từ từ quanh anh ta, "Ai phái anh tới?"
"Ờ..." Bảo vệ liên tục lui ra sau, giọng nói rõ ràng là có xu hướng nhỏ dần đều, "Là anh Vưu, Vưu Nhiên ở trong khu chúng tôi."
Lý Mỹ Lệ đột nhiên trừng to mắt, "Hắn ta nói thế nào?"
Bảo vệ ho khan hai tiếng, lùi xa khỏi phạm vi bộ ngực của cô, hơi xấu hổ nói, "Anh Vưu, Vưu Nhiên nói, trong vòng một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-sy-thu-y-khong-don-gian/106135/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.