Cả người cô dần lộ hết cả ra, lúc ấy Thẩm Thiển vô cùng khẩn trương, cảm giác cơ thể va chạm vào nhau khiến ngực cô nóng ran. Cô muốn đẩy Vưu Nhiên ra, nhưng vừa dùng lực, lại nghe thấy Vưu Nhiên thét lớn một tiếng đau đớn, anh nói: "Đau..."
Thẩm Thiển giật hết cả mình, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô làm sao lại làm đau anh thì Vưu Nhiên đã lại một lần nữa ôm lấy mặt cô mà hôn. Thẩm Thiển từ lúc có trí nhớ chưa từng hôn bao giờ, nhưng nụ hôn này lại khiến Thẩm Thiển kinh ngạc. Cô lại có vẻ như không trúc trắc mà ngược lại còn rất tự nhiên đáp ứng sự cợt nhã của anh? Thẩm Thiển đối với phản ứng phóng đãng như thế của mình đúng là hơi khó tiêu hóa. Sao cô lại có thể tùy tiện như thế kia chứ?
Mãi đến khi bàn tay Vưu Nhiên phủ lên nơi vô cùng kiêu ngạo kia, Thẩm Thiển mới bỗng nhiên mở to hai mắt, ú ớ vài tiếng, rồi lại bị bao phủ trong sự nhiệt tình của Vưu Nhiên, không thể ngăn cản sự “giày vò” của Vưu Nhiên.
Thẩm Thiển cứ nghĩ Vưu Nhiên bề ngoài điềm tĩnh, dẫu sao cũng loại mỹ nam như hoa trắng nõn trắng nà, thuộc kiểu dịu dàng như con gái. Nhưng lần này cô mới phát hiện, đàn ông đã từng đi lính, cho dù bề ngoài có như thế nào thì sự mạnh mẽ ẩn trong xương cốt của họ cũng sẽ làm người ta đứng hình.
"Anh Vưu, tỉnh táo lại chút đi." Thẩm Thiển rốt cuộc cũng khôi phục lại lý trí, kêu gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-sy-thu-y-khong-don-gian/106146/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.