Mỗi con người trong lòng họ đều có một ánh trăng dịu dàng, nó thuần khiết đơn thuần tựa như chính tâm hồn họ. Ánh trăng ấy sáng mãi, nó rực sáng tỏa những ánh sáng dịu dàng cho con đường họ đi. Nó là một thứ hư vô có mà như không có, không ai có thể chạm tới được, đôi khi chính bản thân người đó cũng không thể.
Cả câu chuyện Hạ Hứa là nhân vật vô tội nhất. Hắn đáng thương, tình yêu bị chà đạp, bị khinh bỉ. Rõ ràng hắn mới là người Dụ Thần yêu, mà lại bị lừa thành tiểu tam, chịu áp lực tâm lý từ chính bản thân, để rồi tạo nên nhân cách thứ hai. Hạ Hứa vì Dụ Thần buông bỏ tương lai tốt đẹp mà đi bộ đội, thành cảnh sát, thành đặc chủng chiến đấu luyện tập gian khổ. Cuối cùng phát hiện tất cả là do bị lừa, do hiểu nhầm, có thể có điều gì nực cười hơn?
Về phần Dụ Thần, y cũng là một nạn nhân của Thường Niệm và hai gia đình Dụ Thường. Tuy nhiên, y không nên sỉ nhục, khinh thường Hạ Hứa. Sau khi nhớ lại ký ức, biết sự thật, Hạ Hứa lại chết rồi, y hối hận đau khổ.