Nỗi nghi ngờ trong lòng Dụ Thần càng lúc càng chồng chất; nhưng càng cố nhớ thì hắn lại càng không nhớ ra được gì. Trong đầu hắn không hề có chút ký ức nào về Hạ Hứa thời cấp ba, về khung cảnh nào có mặt anh, hay thậm chí là về thời bất hòa giữa hai người. Hơn nữa, dù sao đó cũng là chuyện của mười năm về trước… Giả như hắn không mất trí nhớ thì chắc hắn cũng đã quên gần hết rồi.
Nhưng điều đáng cười là — ở hiện tại của hắn bây giờ đây, thì hình ảnh của Hạ Hứa lại cực kỳ rõ nét. Anh khi mặc cảnh phục và khi cởi cảnh phục là hai người hoàn toàn khác nhau — người thứ nhất sáng sủa oai hùng, cũng là ấn tượng đầu tiên của hắn về anh; nhưng người thứ hai lại cực kỳ quyến rũ, là người có thể trần truồng chủ động dạng chân ra, nhịn đau hầu hạ dưới thân hắn.
Bất cứ hình ảnh nào về anh… đều đã in sâu vào đáy lòng hắn rồi.
Từ khi gặp nhau vào nửa năm trước, anh đã chiếm lấy tầm nhìn của hắn với tốc độ nhanh đến khó mà tin nổi — bất kể ánh nhìn đó có lạnh lùng hờ hững, hay hừng hực lửa dục.
Chuyện “đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới” hoàn toàn là có thật đấy – Dụ Thần nghĩ – nếu không thì sao hắn lại năm lần bảy lượt lén chạy xuống tầng 3 nhìn người bạn giường này, dù đã biết chắc là anh có vấn đề?
Xế chiều mỗi ngày, ông nội của Hạ Hứa đều đến, đưa canh thuốc tự nấu cho đứa cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-trong-long-han/1215017/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.