Người đang đứng trước mặt Dụ Thần mặc áo khoác dáng dài, giày da giẫm trong tuyết, tay đeo bao tay lông rất bình thường, trên đầu đội một chiếc mũ lông nhung.
Khuôn mặt anh vẫn sáng ngời như xưa, khóe mắt cong cong như mỉm cười. Trông anh không có vẻ nhẫn nhịn như khi hai người gặp lại, mà giống người thiếu niên rạng rỡ của thời thanh xuân hơn.
Dụ Thần ngẩn ra nhìn đối phương, hầu như đã quên là phải hít thở. Cả người hắn cứng đờ, môi hé ra, run rẩy nửa ngày mà không thốt lên được từ nào.
“Hửm?” Đối phương hào phóng ôm hẳn lấy hông hắn, cười rộ lên: “Đừng bảo là lạnh quá đông cứng người rồi nhé?”
Hầu kết Dụ Thần dịch chuyển lên xuống, nhìn cái bóng của mình trong đôi mắt đối phương. Giọng hắn rất nhỏ rất trầm, như thể sợ một khi mình lên tiếng, thì ảo giác trước mắt sẽ tiêu tan thành khói mây.
“…Hạ, Hạ Hứa?”
“Hả?” Người nọ ngạc nhiên, hơi hoang mang đáp: “Anh nhận nhầm người rồi!”
Lồng ngực hắn nghẹn lại: “Em…”
Trong hai năm qua, hắn đã vẽ ra vô số giả thiết nếu anh còn sống. So với việc bị hành hạ đến tàn tật, thì mất trí nhớ đã là viễn cảnh tốt đẹp nhất rồi.
Nên hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Nhưng khi anh thực sự đứng trước mặt hắn, nhìn hắn như một người xa lạ; thì toàn thân hắn vẫn đau đớn không chịu nổi. Hắn hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo tràn vào khoang phổi, cay đến choáng váng.
Đột nhiên, Hạ Hứa chợt cúi xuống, vỗ vỗ tuyết trên đùi hắn đi –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-trong-long-han/1215044/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.