Gần đến Tết Âm lịch, lịch xã giao của Dụ Thần ngày một dày đặc hơn. Sau một buổi tiệc của những người nổi tiếng vào tối muộn, trợ lý lái xe đưa hắn về, đến một ngã tư mới hỏi: “Sếp, hôm nay sếp định về…”
“Về nhà.” Hắn đã uống ít rượu, chống một tay lên bệ cửa sổ ở ghế sau, khàn giọng đáp.
Trợ lý lập tức rẽ sang phải: “Vâng, sếp cứ ngủ đi ạ, đến nơi em sẽ gọi sếp!”
Dụ Thần không trả lời cậu, mặt không đổi sắc nhìn ra đèn đường sáng rực bên ngoài. Những chiếc bóng đó lướt qua trong đôi mắt đen như mực của hắn, rồi lại để lại bóng tối sâu thẳm.
Trợ lý đã quen thuộc với con đường này từ lâu. Đã hơn một năm nay, số lần Dụ Thần về khu dân cư cũ kỹ đó còn nhiều hơn số lần hắn về căn nhà cao cấp của chính hắn rất nhiều.
Mỗi lần muốn đến đây, hắn đều nói là “về nhà”; còn muốn về nơi kia thì sẽ nói tên khu nhà ra.
Nhưng nơi hắn gọi là “nhà” đó lại luôn luôn vắng ngắt, không có người chờ hắn trở về, cũng không có dấu vết sinh hoạt của người nào khác trừ hắn ra.
Nửa giờ sau, họ đã về đến nơi. Lúc Dụ Thần bước ra từ trong xe, đầu hắn đã hơi choáng, bước chân hơi lảo đảo. Trợ lý muốn dìu hắn lên tầng, nhưng hắn chỉ cười cười khoát tay: “Cậu cũng về sớm chút đi! Hôm nay đã mệt quá rồi.”
Khu tập thể này đã rất cũ, đèn trong hành lang bị hỏng vài chiếc, trên tường dán khá nhiều tờ rơi quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-trong-long-han/1215040/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.