Bước ra khỏi công ty, Đào Đào không bắt xe mà một mình lười nhác đi bộ trên vỉa hè lá vàng rơi rụng khắp nơi. Xe của cô đã mang đi bảo dưỡng, hai ngày nay cô luôn cuốc bộ về nhà. Ánh chiều tà ngả xuống núi, đèn đường chói mắt, hoàng hôn Thanh Đài phong tình bức người. Ráng chiều trải dài trên cây ngô đồng Pháp cao vút hai bên đường, viền lá như được nạm vàng, ánh sáng dao động làm tầm nhìn của cô mờ nhạt. Sau khi kết hôn, Hoa Diệp cũng bảo cô đừng đi làm nữa, nhưng cô không đồng ý, tuy chỉ làm một nhân viên quèn ở công ty, bị sếp sai tới sai lui, nhưng cô cảm thấy cuộc sống như vậy mới phong phú. Một ngày bận rộn sẽ qua đi, còn ở nhà đợi một người, một giây tựa như một năm.
Lúc kết hôn, cô biết bất ngờ là trong lòng anh có một người. Có điều có tình nhân luôn khó thành vợ chồng, anh và người đó sẽ không thể nào ở bên nhau. Bạn bè nói, người cũng đã là của cậu rồi, cậu còn có gì mà không yên tâm nữa chứ? Sau đó, người ấy trở về. Sau đó, cô gặp được một người đàn ông có đôi mắt hoa đào.
Một ánh mắt chạm qua, cả bầu trời rung động. Anh và cô ấy, cô và anh ấy, là tình yêu hay thương cảm, liệu có thể nào trong một chiều ráng hạ, vừa vặn gặp lại, vừa vặn nắm tay...? Mời các bạn cùng theo dõi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.