Trong không khí, dường như có một chút không tự nhiên.
Nhưng Đào Đào đã quyết định lờ đi rất nhanh. Đối với Tả Tu Nhiên sống nhiều năm ở nước ngoài, nụ hôn đó có lẽ chỉ là một lời tạm biệt theo phép lịch sự, chứ không có bất cứ ý nghĩa sâu xa nào khác. Có lẽ là một lần va chạm chưa nắm được độ mạnh yếu, cô không cần thiết phải truy tìm căn nguyên.
“Chào!” Nhưng vẫn rất không có tiền đồ mà luống cuống tay chân, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có. Ngồi xuống một lúc lâu mà vẻ thẹn thùng trên mặt vẫn không phai nhạt.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tả Tu Nhiên đã pha sẵn cho mình một tách cà phê, tao nhã khẽ nhấm nháp, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
“Đương nhiên là ngon rồi!” Để chứng minh tính chân thực của câu nói này mà cô nâng âm lượng lên rất cao.
“Tôi tưởng cô sẽ mơ đến tôi chứ!” Anh hờ hững ngước mắt lên, cười, cười rất lười nhác, cười rất ung dung.
Câu này của anh giống như một que diêm bùng cháy trong đêm tối, thứ mà Đào Đào vừa cố ý lờ đi lại nảy lên. Giống như bị cao thủ võ lâm điểm huyệt, cô hoảng sợ trừng to mắt, không thể động đậy.
“Tối qua chúng ta bàn về chủ đề tình cảm giàu triết lý như vậy, sao có thể không nghiền ngẫm lại được chứ?”
“Ồ!” Trái tim đang phiêu bạt trong nửa tầng không “phịch” một tiếng rơi xuống mặt đất, may quá, tổn thất không lớn, cô chầm chậm hít thở, thẹn thùng mỉm cười.
“Có một việc, tôi vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-ngoai-tinh/769561/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.