“Anh không cần phải làm trái đạo đức nghề nghiệp và lương tri của mình để nói với em những chuyện này đâu.” Không biết tại sao, phòng khách không gian rộng lớn nhưng cô lại thấy ngột ngạt, muốn mở cửa sổ để hít thở chút không khí bên ngoài.
“Tiểu Đào, kiên nhẫn nghe hết được không?” Hoa Diệp khẩn cầu nhìn cô.
Cô vừa yếu ớt vừa bi ai thở dài.
“Lúc anh quen Mộc Ca, mẹ cô ấy đã không còn ở Thanh Đài nữa, cô ấy cũng rất ít khi nhắc đến chuyện trước kia, chỉ nói với anh là đã ly hôn. Lần đầu tiên anh đến nhà cô ấy ăn cơm, nhìn thấy trong phòng cô ấy trên tường có treo mấy bức tranh sơn dầu, giá để bút và con heo đất trên bàn sách tạo hình vô cùng đáng yêu, chưa từng thấy trên thị trường, anh nói đùa khen phẩm vị của cô ấy cao thật. Cô ấy cười rất mỉa mai, nói bức tranh và đồ gốm này đều là tác phẩm của mẹ cô ấy, mẹ cô ấy là sinh viên giỏi của Viện mỹ thuật Chiết Giang, trước đây làm giáo viên khoa mỹ thuật trường đại học sư phạm Thanh Đài. Anh thấy sắc mặt cô ấy hình như rất đau khổ, không có tiếp lời, cô ấy cũng không nói gì thêm nữa. Trong nhà cô ấy đã không còn tìm thấy dấu vết mẹ cô ấy để lại nữa rồi.”
Giọng Hoa Diệp có hơi trầm khàn, dừng lại một lúc, dường như đang sắp xếp mạch suy nghĩ.
“Anh nghĩ là em biết bố cô ấy vì sao lại trở thành người tàn tật, chuyện đó có phần sơ suất của chú ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-ngoai-tinh/769569/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.